_ Ra ngoài đi.
Trần Khải Hà nhìn tập hồ sơ trước mặt vẻ mặt lạnh lùng trầm ngâm, ra lệnh cho cấp dưới.
Anh cảnh sát cúi đầu không dám nhìn lên, nói:
_ Đây là án tử thưa Sếp.
Hai tròng mắt Trần Khải Hà u ám.
Ngoài cửa truyền đến tiếng động.
Trần Khải Hà nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn phía ngoài cửa hỏi:
_ Ai?
_ Là tôi ——
Ngoài cửa truyền đến giọng nói yếu ớt.
Trần Khải Hà vừa nghe, sắc mặt hơi hòa hoãn, tắt máy vi tính, mới nói:
_ Vào đi.
Phương Linh điềm đạm đáng yêu kéo cánh cửa ra, ngẩng đầu lên, có chút cẩn thận nhìn Trần Khải Hà, phía sau có hai người cảnh sát đi theo, cô có chút uất ức, chỉ cần cô đi vào nơi này, luôn là có cảnh sát đi theo trông chừng mình, cô rất phiền não chuyện này, liền ngẩng đầu nhìn Trần Khải Hà, yếu ớt hỏi:
_ Sếp Trần, khi nào tôi có thể đi thăm anh ấy được? Anh có thể cho tôi gặp anh ấy lần không? Tôi biết anh ấy đang đợi tôi, tôi có rất nhiều điều muốn nói với anh ấy —— Tôi muốn—— Tôi muốn——
_ Em đúng thật là không có đầu óc! Nếu không cho em gặp hắn thì mang em vào đây làm gì? Nơi đây không phải dễ đến.
Trần Khải Hà vừa nói xong, đứng lên, đi tới trước kính toàn thân, cởi bộ quân phục của mình và áo lót bó sát, lộ ra cơ ngực kiên cố.Mặt của Phương Linh đỏ lên, xoay người!
Đôi mắt Trần Khải Hà nhìn cô, mang theo một nụ cười xấu xa, nói:
_ Đi ra ngoài! Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-luoi-tinh/490058/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.