Đêm mưa, vẫn là đêm mưa phùn bay...
Hạ Giao khoát chiếc áo sơ mi của Cố Hàn Đình, vẫn mang đôi giày cao gót dạ tiệc, ngồi ở vị trí kế bên tài xế, đầu tựa vào bên cửa xe, nhìn xe chậm rãi chạy vòng quanh xuống núi, gương mặt thanh tỉnh, ánh đèn vụt qua trông rất ma mị.
Cố Hàn Đình vừa lái xe, vừa quay đầu, nhìn Hạ Hạ Giao, kích động đi qua, triền miên đi qua, bình tĩnh lại, cảm thấy mình quá đáng, cũng im lặng không lên tiếng, im lặng lái xe đưa cô xuống núi.
Thật lâu, thật lâu... anh mới mở lời:
_ Nói gì với anh đi được không?
Hạ Giao đưa mắt nhìn anh, cũng không muốn nói. Nhàn nhạt nhìn phố xá về đêm nhếch môi cười:
_ Chúng ta đi đâu?... Đưa em về, anh quay lại hôn lễ đi.
_ Áo chú rể của anh, em đang mặc...anh quay lại hôn lễ kiểu gì?
_ Anh đừng gài em... tội này em không gánh nổi
Hạ Giao nhìn chằm chằm phố xá sầm uất ven đường. Cố Hàn Đình lại nhìn đèn xanh đèn đỏ đếm từng giây, chậm rãi nói:
_ Đừng lo lắng, anh đã bảo Hứa Mạc và Nhậm Kỷ cố ý tung tin của anh và Margaret, như vậy sẽ không có ai chú ý tới em.
Hạ Giao cười lạnh, xoay người bắt chéo đôi chân dài nuột nà, một tay vuốt hàng chiếc cúc áo tinh xảo:
_ Em không muốn ở cùng một chỗ với anh!! Anh hãy bỏ qua cho em đi!! Dừng xe!! Em muốn xuống xe!!
Hạ Giao nhìn anh, bình tĩnh nói!
Cố Hàn Đình nắm chặt tay lái, vẫn lái xe, chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-luoi-tinh/490045/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.