Vừa chạy bạt mạng ra khỏi đại trạch Cố Gia, khi cơn gió đêm thổi qua mặt cũng mang theo cái ấm áp, mùi hương của đầu hạ. Cô lao ngay một chiếc đang đậu bên đường.
_ Làm ơn, chở tôi một đoạn đường, có bọn người xấu đang đuổi bắt tôi. Ba tôi vay nặng lãi, bọn chúng bắt ép tôi trừ nợ. Tôi chạy trốn được ra đây.
_ Vậy luôn, mắc mớ gì đến tôi?
Hạ Giao ngước mắt lên, vô tình bắt gặp người phụ nữ, mặt cả bộ áo jacket đen, nội nón kết đen, hình dáng hao hao giống mình, đang nhìn cô. Nghĩ Cố Hàn Đình đã không còn đuổi theo cô nữa. Cuối cùng thì sợi dây căng thẳng trong lòng Hạ Giao cũng hạ xuống. Được mấy phút thì lại căng lên, khibnhìn thấy vệ sĩ đang tìm kiếm mình. Hạ Giao sốt ruột:
_ Giúp tôi được không?
_ Lên xe.
Cô gái ghét bỏ nhìn Hạ Giao, nhưng vẫn mở điều khiển xe, lăn bánh. Xe cứ bon bon trên đường phố tấp nập.
_ Cô à! Cô muốn đi đâu? Chúng ta chạy qua nhiều con phố rồi. Xe tôi đổ xăng chạy chứ không phải đổ nước đâu. Con gái ở bên ngoài không tốt đâu.
_ Cô nghĩ ở Cảnh Thành này muốn đi ngông suốt đêm thì đến đâu.
_ Tôi không biết. Tôi không phải dân ở đây.
_ Cho tôi xuống cửa hàng quần áo phía trước được rồi. Cám ơn cô.
Hạ Giao chợt nhớ ra điều gì đấy, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên trở nên xấu hổ…
Cô gái kia đầu tiên bị hoảng sợ bởi bộ dáng của cô, sau đó thấy vẻ mặt xấu hổ kia, đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-luoi-tinh/490027/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.