Một biệt thự cổ kính có vườn hoa Tử Đằng tràn ngập hương thơm. Ngôi biệt thự kiêu hãnh tọa lạc tại vị trí đắt đỏ. Bởi vì xuống máy bay đã là xế chiều, khi về đến nhà lớn của Cố Hàn Đình, sắc trời đã tối. _Cố Gia nhà anh... rốt cục là kinh doanh gì vậy? _Ông bà nội anh làm bên khai khoáng,đến đời ba mẹ anh bán đá. Anh thì kết hợp cả hai vừa bán đất vừa bán đá mới đủ nuôi em. Hạ Giao bĩu môi, cô biết anh đang trêu cô, liền cao giọng: _ Bán đá....gì mà giàu mất nhân tính vậy? Cố Hàn Đình hôn lên tóc mái cô, thì thầm: _ Bán đá quý. Cô nhìn mà choáng váng, thậm chí còn có xúc động muốn bỏ chạy. Chỉ cần nhìn vào hoàn cảnh xung quanh, không khó tưởng tượng gia cảnh giàu sang của anh... _ Em quăng lưới,trúng cá mập to bự sao? Giọng Cố Hàn Đình ỉu xìu: _ Cá nằm trên thớt thì có. _ Anh khiêm tốn rồi. Cố Hàn Đình không đáp, chỉ kéo tay cô, dịu dàng nói: _ Không sao đâu, đừng căng thẳng quá. Cũng không phải về ra mắt gia đình chồng. Anh trêu cô. Cô thở dài, không căng thẳng mới là lạ đó! Xuống xe, một màn nghênh đón khoa trương như trong tưởng tượng, hai bên người hầu dàn hai hàng, còn trang trọng hơi khi về Thời Ức. Hạ Giao đứng trước một biệt thự đồ sộ như vậy đột nhiên lại cảm thấy choáng ngộp trước sự rực rỡ của nó. Sự cách biệt giữa anh và cô quá lớn. Bên ngoài biệt thự rất uy nghiêm và yên tĩnh, bên trong ngược lại tràn ngập ánh đèn xa hoa, rực rỡ. Vừa bước vào đại sảnh lớn, cô cẩn thận quan sát người đàn ông ngồi trên bộ ghế trầm hương cẩn xà cừ, cũng là anh cả Cố Xuyên. Trong mắt là sự nghiêm khắc, không nhìn ra được chút vui vẻ nào, ánh mắt còn sâu thẳm hơn cả Cố Hàn Đình. Thế nhưng... vừa thấy Cố Hàn Đình ánh mắt không khỏi tia mừng rỡ, kèm theo ba tiếng vỗ tay lộp bộp: _ Cố Gia tôi thật vinh hạnh được lên báo Quốc tế luôn. Em trai thứ hai thì làm con tin, để em trai thứ ba đi giải cứu. Tôi đầu hai thứ tóc, bay là đà phía trên bãi mìn, tiếp ứng cho hai đứa nó. _ Chẳng phải em và hai anh nguyên vẹn trở về? _ Nếu lỡ tên điên nào kích được hệ thống nổ, ba anh em cùng theo viện đoàn tụ ông bà, gặp cha mẹ,tôi không dám hả họng nói gì? Trong khi nhà Cố Gia chưa người kế tự. Người anh Cả này càng nhìn thì càng thấy quen, hình như đã nhìn thấy ở đâu đó, nhưng có lẽ đã thấy quá nhiều người, nên nhất thời cô nghĩ không ra. Cố Hàn Đình dừng bước ngay ngưỡng cầu thang, thản nhiên nhìn lướt qua Cố Xuyên, khi ánh mắt anh Cả dừng lại trên người Hạ Giao đôi mắt càng thêm trợn lớn. Hạ Giao hết hồn, lui về phía sau theo bản năng. Cố Hàn Đình đưa tay ôm cô lại, nhìn anh trai mình rồi nói: _ Anh Cả, đừng làm cô ấy sợ. Đây là Hạ Giao. Cô ấy sẽ ở cùng em trong khoảng thời gian em ở nhà. _ Em tên Hạ Giao, em xin chào anh Cả Cố Xuyên Tiếng nói trong trẻo của Hạ Giao vang lên, cô gật đầu chào Cố Xuyên, anh ta chỉ trơ mắt nhìn nhìn cô bé xinh đẹp trước mắt. Quả nhiên là một mỹ nữ không đơn giản,có thể khiến em trai anh ta không màng sống chết mà bảo vệ. Xưa nay anh ta chưa bao giờ thấy em trai dẫn cô gái nào về nhà, kể cả Tần Thư Lan. Hôn nhân của em trai cũng là do hai bên ước định từ nhỏ. Em trai anh cũng chẳng tỏ thái độ gì đối với cuộc hôn nhân này. Nhưng khi Cố Hàn Đình dẫn cô gái này về nhà anh đã hiểu thái độ của nó. Hạ Giao tựa vào lòng Cố Hàn Đình vô thức nhìn qua, lại kinh ngạc phát hiện anh Cả đang quan sát chính mình, ánh mắt thế này, gần như muốn lọt tròng ra ngoài. _ Anh Cả bọn em bị lệch múi giờ, xin phép về phòng trước nghỉ ngơi trước. _ Này đừng nói với anh là hai đứa sẽ ở chung một phòng? _ Đúng. Cố Hàn Đình đáp: _ Anh không cho phép? Cố Hàn Đình cười lạnh: _ Em về nhà cha mẹ ngủ, chứ có ngủ nhà anh đâu mà cho phép hay không? Cố Xuyên giật giật khóe môi, giọng như sấm rền: _Giỏi lắm. Tôi động dây thần kinh nào mới trông ngóng chú về. _ Em về nhìn xem anh Cả và Cố Nhị thế nào? Nếu đã phiền anh trai, thì chúng em về nhà mình ngủ, cũng không phải chẳng có nhà để về. Cố Hàn Đình hờ hững nói, xiết nhẹ tay như trấn an Hạ Giao: _ Đừng sợ, anh Cả anh như con hổ giấy, em không cần phải lo. Sắc mặt của Cố Xuyên càng thêm xanh méc. Lúc bầu không khí đang từ từ đóng băng, trong khong guan im ắng, lại có tiếng phụ nữ vang lên, nhưng là vô cùng kinh ngạc... _ Cố Hàn Đình, em về rồi à, vị này là ai? Thật đẹp à nha? _ Chào chị Cả, đây là Hạ Giao. Hạ Giao lại giật thót, người nhà này sao giống như hồn ma dọa người vậy? Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy một thiếu phụ hơn ba mươi, chị ấy xinh đẹp khiến người khác không thể không ngắm nhìn, tao nhã thanh lịch, dáng người uyển chuyển, chỉ đứng ở đó thôi cũng tản mát ra thứ khí chất đoan trang quyền quý. Chị ta cứ nhìn chằm chằm vòng ba của Hạ Giao, cô có cảm giác như đang xem cô có mắn đẻ hay không nhỉ? Cố Hàn Đình vỗ nhẹ tay cô, ý bảo cô tiến lên. _ Em tên là Hạ Giao à? Là thiên kim nhà nào, làm sao quen biết Cố Hàn Đình? Giọng điệu của Bách Noãn cũng nhỏ nhẹ, dịu dàng dễ nghe như thế, nắm lấy tay cô, mắt sáng như sao: Hạ Giao cảm thấy hơi lạnh chạy dọc sống lưng, cả nhà này bị gì vậy trời? Hít sau một hơi, vẫn nhẹ nhàng gật đầu một cái, nhưng trước sau vẫn điềm đạm: _ Dạ thưa, cha mẹ em không ở đây, họ đã định cư ở Mỹ ạ. _ Thế à? Cố Hàn Đình lại nắm tay Hạ Giao bước lên lầu. Anh có thể bớt ngang tàng hay không, mới dắt gái về nhà, chưa kịp chào hỏi xong, đã muốn dẫn lên phòng. Hạ Giao kinh hãi nhìn anh, kéo kéo ống tay áo của Cố Hàn Đình, anh lại nhìn cô mỉm cười an ủi, lúc nhìn về phía Cố Xuyên, vẻ mặt lạnh nhạt: _ Màn chào hỏi cũng đã xong, chúng em cần nghỉ ngơi, anh muốn Cố gia sớm có người kế tự thì đừng quấy rầy. Hạ Giao:... Cố Xuyên:... Bách Noãn:... Nói xong, kéo tay Hạ Giao xoay người muốn đi. Ngay sau đó một đoàn vệ sĩ của Cố Hàn Đình bước vào trong nhà, Viên trợ lý cùng hai người vệ sĩ xách vali lên lầu trước. Sau lưng, tiếng nói của Cố Xuyên vang lên... _ Người cũng về rồi, cho dù muốn thế nào, ít nhất cũng phải dùng bữa tối rồi hẳn ngủ. Anh nghĩ Cố Gia tôi đang cài boom nổ anh sao, mà xách cả phái đoàn theo? Cố Hàn Đình dừng bước, vỗ vai anh trai mình. _ Em chỉ muốn giữ an toàn cho cô ấy. Anh Cả phiền rồi, nuôi cơm cho vệ sĩ em giúp vài hôm. Cố Xuyên không nói lời nào, chỉ ôm tách trà lên ực một hơi, nhưng quá nóng, anh lại quát: _ Phản hết rồi, cả tách trà cũng muốn chống đối tôi. Một đứa thì bị đánh đến bán sống bán chết, nằm một đống.Một đứa thì không biết có thể bị ám sát bất cứ lúc nào? Hạ Giao nghe đến đây hốc mắt ửng đỏ, đau xót trong lòng. Nhìn dáo dác xung quanh không biết phòng của Cố Hành kiêu ở đâu? Cô cũng không tiện hỏi. Hành động của cô không thoát khỏi đáy mắt Cố Hàn Đình. _ Người đâu, chuẩn bị bữa tối xong chưa? Bách Noãn hỏi. Dường như người làm đã sớm dự đoán được bầu không khí trong nhà sẽ biến thành thế này, Lão quản gia ấy chẳng chút nào kinh hoảng, ung dung đáp: _ Đã chuẩn bị xong rồi. Cố Xuyên lại quát lên, khiến Hạ Giao không khỏi giật mình: _ Người đâu...? Người đâu rồi, còn không mau đưa Tam thiếu gia lên phòng. _ Không cần. Đừng quấy rầy em là được. Khi nào đói chúng em tự xuống ăn. Cố Hàn Đình thản nhiên nói. Cố Xuyên:.... Bách Noãn:.... ******** _ Anh có gì không vui vậy? Trong thang máy, Hạ Giao nhìn Cố Hàn Đình đầy nghi hoặc, như là thấy người ngoài hành tinh, con người này lật mặt nhanh thật, mới bình thường đó giờ mặt mày xám xịt. Cửa thang máy bằng kim loại phản chiếu đôi môi khẽ cong lên của Cố Hàn Đình. Hạ Giao nhìn Cố Hàn Đình với vẻ dò xét, khẽ nói: _ Em muốn đi thăm Cố Hành Kiêu. Cố Hàn Đình không trả lời gì về câu nói của cô, gương mặt càng tối đi, bình thản nói một câu: _ Một lát nữa em tránh xa anh ta một chút. _ Tại sao? Hạ Giao ngơ ngác nhìn Cố Hàn Đình. _ Anh ta là anh chồng em. Hạ Giao bĩu môi: _ Em không phải là đối tượng kết hôn của anh. Cố Hàn Đình liếc mắt nhìn Hạ Giao, ngay lúc cửa thang máy mở, anh bước ra ngoài. Một cánh cửa bằng gỗ trầm hương loại tốt, chạm trổ hoa văn rồng phượng, khung cửa lấp lánh dát vàng, không khó để thấy sự xa hoa một cách tinh tế biệt thự này. Hạ Giao nén một hơi thở, không biết, từ ngày gặp nạn không biết anh như thế nào? Sự căng thẳng của cô dường như đã bị Cố Hàn Đình cảm nhận được, đôi môi trước nay vẫn cứ nhếch lên, giống như đang thưởng thức dáng vẻ thấp thỏm bất an trêu ngươi của cô, cánh tay rắn chắc đặt lên tay nắm cửa, vừa lúc đó cửa phòng mở ra... Một cô điều dưỡng bước ra, tay ôm lấy trán, nhìn thấy Cố Hàn Đình thì nét mặt trở nên bối rối, cúi người nói: _ Xin chào Tam thiếu gia... _ Anh ta nổi giận à? Cố Hàn Đình nhìn cảnh này, trong lòng cũng đã rõ được bảy, tám phần. Cô điều dưỡng bỏ tay xuống... Hạ Giao mở to mắt kinh ngạc... trán của cô ta đang chảy máu ròng ròng! _ Tam thiếu gia, mấy hôm nay Nhị thiếu gia rất là hung dữ, quả thật chúng tôi không cách gì hầu hạ được...Bác sĩ đang tiêm thuốc cho anh ấy. Cô điều dưỡng vẻ mặt rầu rĩ, giọng nói có chút nghẹn ngào. Cố Hàn Đình nghe nói, nghĩ một chút rồi bảo. _ Cô lui xuống đi _ Vâng, thưa thiếu gia. Bên trong là một gian phòng rất lớn, tường lát gạch xanh ngọc, tạo nên một không gian vừa ấm áp vừa ngọt ngào. Sau cửa kéo tinh xảo ở cuối gian tiếp khách chính là phòng ngủ chính. Hạ Giao theo sau Cố Hàn Đình, hai người vừa bước vào phòng ngủ thì một bình hoa gốm sứ cổ xưa bay thẳng tới trước mặt...Anh nhanh chóng kéo cô sát vào lòng mình
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]