Bên trong tầng hầm cách mặt đất sâu mười mét, tối đen. Cố Hành Kiêu và Hạ Giao chỉ nương nhờ ánh đèn điện thoại, vừa bước xuống những bậc thang dài, họ bị chắn lại sau cánh cửa thép. Hạ Giao thở ra nhìn Cố Hành Kiêu:
_ Mời Viện trưởng Tâm lý học đoán mật mã mở cửa.
_ Tâm lý học không phải vạn năng, khiến anh áp lực quá.
_ Bake còn áp lực hơn anh nhé. Hắn vẫn còn hành sự ở trên kia.
Hạ Giao gãi đầu, bất đắc dĩ nhìn anh. Bọn họ không có thời gian nhiều. Suy nghĩ một lúc Hạ Giao nói:
_ Anh thử 0912 xem. Ngày sinh nhật của Bake đấy.
Cố Hành Kiêu đôi tay nhanh chóng nhập mật mã, không quên lia ánh mắt tóe lửa nhìn Hạ Giao.
Ting
Cánh cửa tự động bật mở ra, bên trong một loan tỏa một mùi ẩm mốc nồng nặc xen lẫn hơi lạnh lẽo.
_ Sinh nhật của anh là ngày mấy?
_ Ơ... Em không nhớ? Hỏi lại Luxy trả lời anh nhé.
Mùi hôi thối nồng nặc phả ra khiến bọn họ phải chùn bước. Tiến sâu vào một căn phòng cuối đường hầm, không khó để phát hiện một người phụ nữ nằm trên giường. Xung quang bà là thịt vụn, rau cá, bánh mì đã lên mốc, ôi thiu.
Không khí vô cùng ngạt đến khó thở.
Người phụ nữ da mặt xanh xao không thấy ánh sáng mặt trời suốt một thập kỷ. Bên dưới lũ chuột còn chi chít chạy khắp mặt đất.
_ Dì ơi, dì.... dì có nghe con nói không?
Hạ Giao rùng mình không thể tưởng tượng nổi những gì người phụ nữ có thể trải qua:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-luoi-tinh/490018/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.