Hạ Giao ngâm mình trong bồn nước ấm, tinh dầu bạc hà và bọt xà phồng bềnh bồng, thư giãn. Cô ngâm mình đã hàng giờ như muốn tẩy sạch hơi thở của Cố Hàn Đình.
Lại nhớ đến những ngày tháng mình ở Mỹ, bầu trời ngập tràn tuyết rơi, luôn làm cho người ta có cảm giác lạnh lẽo và cô đơn, vì Hạ Kỳ bé bổng, mặc định trong đầu từ nhỏ đến lớn cô theo học ngành y, chưa từng nghĩ đến ước mơ thật sự của mình là gì? Cho nên khi mọi ôm sách giáo khoa, đạp tuyết đi ra ngoài, luôn nhìn thấy bóng dáng một cô gái hai tay xỏ vào túi áo blouse, đứng trong tuyết trắng, thở một hơi khí trắng, đôi mắt lanh lợi, bất cứ lúc nào cũng lộ ra vẻ xa cách mọi người.
Hạ Giao đôi mắt sáng ngời, toàn thân lạnh phát run đi tới trước mặt
_ Không phải nói anh không cần đưa em về sao? Hôm nay trời rất lạnh, anh lại bận rộn như vậy!
Cố Hành Kiêu nhìn thấy Hạ Giao rạng rỡ cười, vươn ra hai tay chà mạnh trên mặt mình, nở nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, nói:
_ Em vừa đến Mỹ không thân quen ai, anh sợ một mình em về nhà, sẽ khóc......
Hạ Giao cảm động nhìn anh, nheo mắt cười ngấn nước
.....
Cố Hành Kiêu xoa xoa hai bàn tay của cô, đi đến bên trong xe, vừa đi vừa cúi xuống, đau lòng hỏi:
_ Em lạnh không?
Hạ Giao ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười nói:
_ Lạnh!
Cố Hành Kiêu nghe xong, lập tức mở cúc áo khoác, choàng qua thân thể nhỏ bé của Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-luoi-tinh/490014/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.