Cố Hàn Đình ôm Hạ Giao, để cô gối đầu ngủ trên cánh tay suốt một đêm, mãi đến khi trời sáng. Hạ Giao mở mắt, tay cảm nhận dưới lòng bàn tay có gì không đúng lắm. Cô sờ sờ, sau đó nhanh tay chà lên áo người nằm bên cạnh.
Vừa biết được thứ ấm nóng đó là vật gì, nhanh chóng ửng hồng đôi má.
_ Em hài lòng chứ?
Lúc này Cố Hàn Đình đã thức từ lúc nào, chống tay lên đầu, nghiêng người ôm qua eo cô.
_ Anh...anh sao lại như vậy, không đứng đắn bao giờ.
_ Em có biết là đàn ông rất dễ ham muốn vào buổi sáng hay không?
_ Chỉ trách anh suốt ngày suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Em...em đi tắm đây.
Cố Hàn Đình nhìn người đang nằm dưới thân mình:
_ Ăn đậu hũ của anh xong liền bỏ chạy sao?
Ánh mắt Hạ Giao đầy bối rối cô đảo một vòng xung quanh, nhìn người đàn ông nguy hiểm đối diện.
_ Trách anh không biết tự kiềm chế thì đúng hơn.
Cố Hàn Đình nở nụ cười bất đắc dĩ. Anh sống gần ba mươi năm nay mới có người nói anh không đủ khả năng kiềm chế. Anh siết lấy hông cô, nhìn vào cơ thể trắng nõn nà, thì thầm:
_ Em mặc thế này, còn chê anh không đủ kiềm chế sao?
Hạ Giao nương theo ánh mắt Cố Hàn Đình, mới phát hiện ra đồ ngủ của mình đã bung ba cúc áo, lộ ra một vùng xuân sắc trước ngực. Cô giãy giụa Cố Hàn Đình càng ôm chặt, ánh mắt lóe lên tia nhàn nhạt.
Ngay lúc Hạ Giao chưa biết ứng phó thế nào thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-luoi-tinh/490003/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.