Ánh nắng gắt gao bị bao phủ một quầng mây xám chiếu xuống văn phòng. Nhiệt độ trong phòng rất thấp, càng toát lên sự giá lạnh thấm sâu vào trong xương cốt.
Cố Hàn Đình ngồi trên ghế sôpha, trên bàn là tách coffee sữa tỏa hương thơm dìu dịu. Luồng khí lạnh trong phòng đã bị cà phê sữa hòa tan, pha loãng, đọng lại sâu trong đáy mắt anh chỉ còn một vẻ tĩnh lặng đìu hiu.
_ Cố Hàn Đình! Không ngờ vòng đi vòng lại chúng ta lại gặp nhau ở M & K. Bao nhiêu năm rồi không gặp, tôi thật sự rất nhớ anh đấy.
Đầu kia điện thoại vang lên tiếng cười chế nhạo nửa đùa nửa thật.
Cố Hàn Đình cầm tách coffee lên, khẽ nhấp một ngụm, gương mặt vẫn rất bình tĩnh:
_ Được cậu Mạc Kiều nhớ tới là vinh hạnh của Cố Hàn Đình tôi.
Đầu kia chợt chìm vào im lặng, Cố Hàn Đình cũng không nói tiếp.
_ Cố Hàn Đình. Lần này… cái tôi cần là cướp thị trường từ tay anh. Anh bá chủ một cõi cũng hơi lâu rồi.
Lúc sau, trong ống nghe phát ra một tiếng nói lạnh lẽo, từng câu từng chữ không giống đang đùa cợt
Cố Hàn Đình khẽ nhướn mày, rít một hơi thuốc, làn khói che đi một tia nhìn âm u lướt qua đôi mắt anh, anh cất lời thoảng nhẹ như mây:
_ Bá chủ thị trường thì không giám, nếu có đủ bản lĩnh thì chơi. Nhưng trước hết xem lại ở Mạc Gia anh có bao nhiu thực lực trong tay.
Cuộc điện thoại kết thúc, cả căn phòng tĩnh lặng tới đáng sợ.
Cho tới khi bên ngoài có tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-luoi-tinh/489997/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.