Ưng Trạch giao cô gái đó đó cho y tá chăm sóc còn bản thân mình thì về nhà với tôi.
Khi vào đến phòng thấy tôi vẫn còn thức Ưng Trạch liền ôm lấy tôi.
- Anh à có chuyện gì vậy, tại sao đang gọi cho em lại ngắt máy?
- Hoa tuyết cố ý muốn giết anh và đã bị công an bắt.
- Anh có sao không? Có bị thương chỗ nào không? Tại sao cô ấy lại muốn giết anh?
- Anh không sao, cô ấy đổ lỗi cho anh vì đã phá vỡ hạnh phúc gia đình cô ấy.
- Ấu trĩ những việc cô ấy làm bản thân cô ấy phải biết rõ chứ sao lại để đổ lỗi cho người khác.
- Cũng may đã có người đỡ cho anh một nhát.
- Trời, vậy người đó đâu rồi có nguy hiểm đến tính mạng không?
- Cô ấy không sao hiện đã tỉnh và đang ở viện có gì thì y tá sẽ gọi cho anh. Chỉ tiếc bánh bao anh mua cho em đã bị dẫm nát hết rồi.
- Không sao miễn anh bình an vô sự là được. Anh nè...em có chuyện muốn nói...
- Sao em?
- Em...em có.
Reng... reng...
Tiếng điện thoại vô duyên reo lên, Ưng Trạch vội nhấc máy.
- Tôi nghe.
- Thưa anh cô gái đó tên là Ngọc Khuê, quê ở Tứ Xuyên. Cô ấy đã có chồng và có một con nhưng chồng cô ấy uống rượu đánh đập thường xuyên chắc có lẽ vì thế mà cô ấy mới ôm đồ đi.
- Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.
- Gì vậy anh?
- Anh nhờ người điều tra về cô gái đó, cô ấy tên là Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-hon-nhan-sap-dat/1328473/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.