Lái xe riêng vào báo với Ưng Trạch. 
- Thưa chủ tịch, đã đến giờ về rồi ạ? 
- Mấy giờ rồi? 
- Đã 8h tối rồi. 
- Um chờ tôi một lát. 
- Vâng thưa chủ tịch. 
Ưng Trạch dọn dẹp xong cũng theo chân lái xe đi vào xe, chiếc xe vừa chuyển bánh ra cổng Ưng Trạch đã nói vội. 
- Đi mua bánh bao ở tiệm A. 
- Tiệm A, nó ngược đường về nhà ạ? 
- Um. 
Lái xe cũng chỉ biết lái xe thôi, anh nghĩ chắc chủ tịch của anh chưa ăn tối rồi. Sau khi bánh bao hải sản và bánh bao kim sa thì Ưng Trạch còn mua thêm bánh bao truyền thống, cái món khô khan mà anh thường rất ghét, xong rồi mới về. 
Về đến phòng thấy tôi đang nằm dài đọc sách, anh ấy đặt bánh bao lên bàn rồi tháo cà vạt và cởi áo vest ngoài. 
- Cô ăn chưa? 
- Tôi ăn từ lúc sớm rồi. 
- Vậy à, tiếc quá tôi có mua bánh bao hải sản và bánh bao kim sa, chắc cô no rồi nên tôi mang cho Ưng Điềm vậy? 
Tôi ngồi bật dậy, mắt sáng rực. 
- Bánh... bánh bao á? 
- Um. 
- Của tiệm A? 
- Um. 
- Vậy.. vậy tôi ăn 1 chút cũng không sao đâu. 
- Tùy cô. 
Tôi vui vẻ lại mở hộp và ăn một cách ngon lành. Không ngờ anh ta lại cũng biết ăn món này, mấy hôm trước nhìn tạp chí và ước thế là hôm nay có ăn ngay thật. 
- Ui trời ơi, nó ngon đúng như quản cáo luôn đó. 
- Anh cũng mau mau ăn một miếng đi. 
- Tôi không ăn. 
- Không ăn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-hon-nhan-sap-dat/1328463/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.