Tôi là cái đứa không có tình yêu thương của gia đình mà sinh tồn đến hôm nay, nên vết cắn của Ưng Trạch cũng như là chó hoang cạp thôi. Anh ấy còn không dán vết thương cho tôi đâu, tôi phải tự mình kiếm miếng vải mà quấn đấy. Tuy tôi có 1 chút tình cảm với anh ấy, nhưng có chết cũng không nói cho tên kiêu căng tự mãn này nghe đâu. Có điều tôi lại thắc mắc đến cô Hoa Tuyết kia, cô ta là ai mà Ưng Trạch lại có thể thay đổi nét mặt được. Cái điều thắc mắc nó giống như con kiến lửa bò trong quần thì làm sao mà ngủ được.
- Anh ngủ chưa?
- Chưa.
- Anh và cô Hoa Tuyết là sao?
- Cô tưởng mình là vợ của tôi đấy à?
- Thôi tôi ngủ. Đồ kiêu căng.
Tôi cuốn chăn lên đầu trùm kín hết cả người và từ từ nguyền rủa anh ấy. Cỡ đâu 3 phút anh ấy tự giải bày với tôi.
- Cô ấy... trước đây từng là bác sĩ riêng của tôi, cô ấy lúc đó nói yêu tôi. Rất nhiều là đằng khác, những hành động và sự chân thành ấy nó khiến tôi sắp cảm động mà nhận lời cô ấy. Nhưng lúc tôi bị tai nạn hôn mê và tỉnh đến nay thì mới biết cô ấy và Ưng Điềm yêu nhau.
- Tại sao lúc đó anh không nhận lời cô ấy sớm. Con gái mà đi tỏ tình là đã lấy hết can đảm rồi đó.
- Vì bệnh của tôi... tôi không biết mình sẽ mất đi lúc nào....
Câu nói ấy khiến không gian trở nên im lặng bất thường. Thì ra hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-hon-nhan-sap-dat/1328458/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.