Mỗi ngày tôi đều ngồi bên đọc cho Ưng Trạch 1 đoạn truyện, hay một vài mẩu tin thời sự, có lúc là vài mẫu chuyện hài nữa. Tôi hi vọng mình nói chuyện nhiều một chút để anh ấy có thể nghe thấy mà tỉnh dậy. Nhìn cách anh ấy ngủ tôi nghĩ anh tính cách sẽ không ngang ngược như Ưng Điềm đâu.
Như thói quen, sau khi cất sách đi, tôi lại bên ngắm nhìn anh một chút, len lén đưa tay lên sờ má, rồi sờ lên chóp mũi cao vút của anh nữa, nhân lúc anh ấy chưa tỉnh tranh thủ mà sờ 1 tí. Chứ anh ấy mà tỉnh rồi thì có ngắm trai đẹp cũng khó lắm ấy.
Tiếng của người hầu gọi làm tôi giật điếng người, cứ như mình là kẻ trộm ấy.
- Thưa tiểu thư, lão phu nhân cho gọi.
Tôi thái độ luống cuống trả lời cô ấy.
- À.. ừ... tôi biết rồi, tôi xuống ngay đây.
Xuống đến phòng khóc, tôi đã thấy bà Lam và Ưng Điềm đã ngồi đó sẵn, tôi thấy nét mặt bà Lam rất tươi vui.
- Tiểu Di, đến đây nào cháu.
- Vâng ạ.
Tôi đến ngồi kế bên bà Lam, còn anh ta thái độ vẫn rất chi là đáng ghét. Bà Lam nhẹ nhàng nói với tôi.
- Cháu lấy Ưng Điềm nhé, và sinh cho ta mấy đứa chắt khỏe mạnh dễ thương nào.
- Vâng, cháu đồng ý.
- Vậy tốt quá rồi, để ta xem ngày giờ tốt sẽ làm một đám cưới linh đình cho hai đứa.
Vì đây là điều mà tôi không thể từ chối được, chỉ là tôi thấy buồn cho số phận mình thôi. Sinh ra không biết ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-hon-nhan-sap-dat/1328448/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.