Dịch: Chip
- 2016-
Hoa anh đào bên sông Đàm đã tàn, vườn cũng vẫn chưa làm xong.
Hoắc Cận Thành không biết sao lúc trước mình lại muốn xây một căn nhà như vậy, chỉ là nhớ đến Ôn Lạc thích hoa anh đào ở đây, nhớ cô nói muốn xem hoa anh đào bên sông Đàm, vậy là anh xây thôi, không chút đắn đo.
Như để dẫn cô trở về.
Đúng rồi, chính là như vậy, thật ra sâu trong lòng anh vẫn đang đợi cô trở về.
Anh đưa cô về căn biệt thự kia, nơi đã từng tràn ngập mùi hương của cô, dù cô đã rời đi hai năm mà vẫn không có chút thay đổi.
Phòng để quần áo có cả một đống đồ hàng hiệu cô mua còn chưa cắt mác, giờ đã lỗi mốt, vậy mà anh còn không tinh ý đổi thành mẫu mới cho cô. Thật ra anh không biết dỗ con gái, không tinh ý được như thế, một phần cũng là vì muốn giữ nguyên hiện trạng giống như khi cô còn ở đây.
Cho nên lúc Ôn Lạc nhìn thấy trên bàn trà đặt mấy quyển tạp chí của hai năm trước thì kinh ngạc trợn tròn mắt.
Hoắc Cận Thành quyết tâm giữ cô lại, đã giữ giấy tờ của cô thì thôi, trong nhà còn sắp xếp người riêng, người hầu vệ sĩ tài xế, ngay cả ra ngoài cô cũng không thể đi một mình.
Cô cứ bình chân như vại, không có chống đối kịch liệt, thản nhiên ở lại đây.
Chuyện đầu tiên là xử lý hết đống đồ cũ của mình, có thứ quyên góp có thứ bán lại, có những thứ đối với Hoắc Cận Thành là kỷ niệm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-giay-ngan-tinh-dai/928250/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.