Một làn gió lạnh thổi qua, Thiệu Huy bất ngờ phủ chiếc khoác vest lên người cô. Một hành động không đáng kể lại vô cùng ấm áp.
Thiệu Huy bỗng nhíu đôi mày rậm thanh tú lại với gương mặt nhợt nhạt.
Lạc Thư Di không nghĩ gì liền ôm lấy tay anh hiện rõ sự lo lắng. "Thiệu Huy, cậu không sao chứ?"
"Đau dạ dày thôi. Không sao." Thiệu Huy mỉm cười, bàn tay anh phủ lên tay cô.
Cảm giác ấm áp khiến Lạc Thư Di có phần bối rối. Cô không hiểu sao khi ở bên cạnh Thiệu Huy cô lại có một cảm giác rất ấm áp, rất tự do, rất yên bình. Cô không biết tại sao mình lại có cái thứ cảm giác đó với một người nhỏ tuổi hơn mình như vậy.
Lạc Thư Di cũng không hiểu sao khi đối diện với con người này tim cô luôn loạn nhịp không thể nào kìm chế được cảm xúc. Trước giờ cô chưa từng như thế.. Kể cả với Bùi Trung.
Cô nghĩ mình điên rồi, bản thân còn là người đã sắp kết hôn, tại sao cô lại..
Lạc Thư Di liền rút tay lại giữ khoảng cách với anh.
Thiệu Huy có chút mất mát nhưng anh có thể hiểu được. Không phải anh không muốn tiến xa hơn mà anh không muốn người khác nói về Lạc Thư Di những điều không tốt, trừ khi cô hủy hôn. Anh mới có thể danh chính ngôn thuận theo đuổi cô một cách đường hoàn. Đây cũng chính là lý do anh cố kìm nén.
Lạc Thư Di thấy Thiệu Huy không khỏe nên cô bảo muốn về. Cả hai chào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-don-gian-chi-la-yeu/2664791/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.