Edit: Yunchan
***
Màn sương bao quanh khách điếm ngày một dầy hơn, dần dần che khất bầu trời.
Mặt trăng máu ở phía chân trời đỏ thẫm như sắp nhỏ máu, màn đêm vốn tối đen đột nhiên hiện lên màu lam u ám, như bầu trời đêm nhá nhem của nhân gian, tối chẳng ra tối sáng chẳng ra sáng, không có ánh sao nhấp nháy mà chỉ có ánh trăng. Nhưng ánh trăng đó hệt như máu loãng, nó đổ trút xuống nóc mái ngói, khiến khung cảnh thêm phần ma quái.
Tạ Cẩn Du nửa tỉnh nửa mê, mơ màng hoảng hốt.
Chốc thì cô nhìn thấy mặt trăng máu lướt qua trước mắt mình, chốc thì nhìn thấy mặt trăng máu và vầng trăng bạc chồng lên nhau. Ánh trăng màu máu chiếu lên nóc mái ngói, trật tự lẫm liệt như nhân gian. Trong cơn mê cô nhìn thấy mình đang đứng trên đường phố ở nhân gian, vắng lặng, chỉ có hai chiếc đèn lồng giấy đong đưa trong gió.
"Tiểu Du nhi..."
"Tiểu Du nhi... đến đây với ta..."
"Ngoan..."
Có giọng ai nhẹ nhàng nỉ non bên tai, dồn dập nối tiếp, hòa trong tiếng phong linh xa gần và cơn gió lạnh lẽo, phớt qua gò má cô.
Tiểu Du nhi là ai?
Tạ Cẩn Du có hơi hoang mang.
Tiếng gọi bên tai biến mất, đổi thành tiếng cười loáng thoáng, có sợi tóc nữ nhân sượt qua đầu ngón tay cô, mang theo vẻ hài hước trêu đùa, và cả tiếng bước chân chạy rầm rập qua lại.
"Hì hì..."
"Hì hì, tới đây chơi đi."
Trong màn sương này chẳng biết ẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-doa-tien/1966296/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.