Edit: Yunchan
***
Tạ Cẩn Du lóng ngóng đón lấy bức thư hắn thảy qua, trang giấy mỏng bay tốc lên, dường như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng bay đi mất hút. Cô vung tay lên, tóm chặt lấy trang giấy, khẩn trương đến nỗi đầu ngón tay cũng trắng bệch.
Tần ngần hồi lâu Tạ Cẩn Du mới mở trang giấy ra, đọc kỹ.
Trang giấy này đã có vài năm tuổi đời, chất giấy đã bắt đầu thô sần và ố vàng.
Dù sao thứ gọi là thời gian này, đối với tu sĩ dường như là không đáng tiền nhất.
Thật ra bất kể là tu tiên giới hay ma giới đều không thịnh hành việc dùng giấy để ghi chép, nó là việc mà chỉ có phàm phu tục tử mới làm. Tuổi thọ của giấy dài hơn tuổi thọ của nhân loại rất nhiều, thế nên họ viết vào giấy tri thức và lưu truyền ngàn năm. Nhưng tu sĩ thì không cần lắm, họ thường có những cách tiện lợi và nhanh chóng hơn, ví như thần thức, truyền âm phù, ngọc giản, chưa kể còn có linh thú.
Vì vậy, khi thấy Lâm Uyên Quân ném tờ giấy qua, Tạ Cẩn Du có hơi kinh ngạc một thoáng. Cô không biết lúc trước mình nghĩ gì mà lại ghi lên giấy, muốn giữ lại cho người ta đốt, hay muốn nhờ người ta đưa thư hộ? Hay là, để lại manh mối cho bản thân sau khi mất trí nhớ?
Lâm Uyên Quân thấy cô mở tờ giấy ra xong thì ánh mắt chợt đờ đẫn, chẳng biết đang suy tư điều gì, hắn cười khẽ rồi lên tiếng: "Xưa nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-doa-tien/1966293/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.