Edit: Yunchan
***
Một câu này của Liễu Ký Minh lập tức đốt cháy toàn thân Tạ Cẩn Du.
Cô lóng ngóng chân tay, hoảng hốt nhắm mắt lại, mất hết can đảm hé mắt ra nhìn người trước mặt, hàng mi run run đã bóc trần nội tâm đang ngượng ngùng và thấp thỏm, chỉ muốn vùi vào trong khuỷu tay mình trốn đi cho xong.
Một tiếng cười khẽ vang lên bên tai, Liễu Ký Minh dịu dàng dụ dỗ: "Cẩn Du, mở mắt ra nhìn ta đi."
"Ta không mở..." Tạ Cẩn Du khẽ cắn răng, kiên quyết không mở mắt.
Liễu Ký Minh bật cười nhẹ, cảm giác được cơn rung động truyền tới từ lồng ngực hắn, Tạ Cẩn Du càng không muốn mở mắt ra nhìn hắn. Nhưng một giây sau, cô chợt thấy mí mắt mình ấm lên, như có người đang xấu bụng liếm nhẹ lên mí mắt cô, ngậm khóe mắt cô với vẻ trêu đùa.
Tạ Cẩn Du không biết dáng vẻ của cô bây giờ ở trong mắt Liễu Ký Minh đáng yêu biết bao nhiêu, hắn chỉ hận không thể nuốt sống người trước mắt vào bụng, không bao giờ rời xa nhau nữa.
Nhưng mà, hắn không nỡ.
"Cẩn Du..." Hắn thấp giọng gọi.
Tạ Cẩn Du mơ màng hé mắt ra, nhìn hắn bằng đôi mắt ươn ướt: "Sao?"
"Ta muốn..." Liễu Ký Minh kề sát tới.
"Cái gì?" Tạ Cẩn Du gặng hỏi.
Liễu Ký Minh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng như một dòng xuân thủy: "Rốt cuộc cũng chịu mở mắt ra nhìn ta?"
Tạ Cẩn Du bực bội đá đá hắn, thẹn quá hóa giận, mắng: "Sư thúc!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-doa-tien/1966262/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.