Edit: Yunchan
“Thu Mi… sao lại là cô?” Tim Tạ Cẩn Du thoáng chốc chìm xuống tận đáy.
Từ dạo đó tới nay cô vẫn không biết tung tích của Thu Mi.
Theo lý mà nói, trong Khe Nứt của trời, Liễu Ký Minh phế bỏ tay chân, hủy diệt đan điền, phế hết tu vi của cô ta, xem như đã sống không bằng chết, và cũng không có khả năng sống lâu dài.
Thế mà cô ta vẫn có thể thoát ra khỏi Khe Nứt của trời, dùng cách nào đó để duy trì mạng sống, hơn nữa còn theo chân họ tới Ma địa, tới vùng đất phong ấn Đông Như Quân.
Rốt cuộc là lúc nào? Tại sao cô và Liễu Ký Minh hoàn toàn không phát hiện ra?
Thu Mi thấy Tạ Cẩn Du nhìn mình với sắc mặt tái mét thì có vẻ rất khoái trá, đôi mắt sóng sánh làn thu thủy kia tỏa ra ánh sáng khiếp người: “Kinh ngạc lắm sao, không ngờ còn gặp lại ta đúng chứ? Có phải tưởng là ta đã chết thật rồi không?”
Tạ Cẩn Du nằm thẳng trong quan tài, nét mặt chuyển sang hờ hững.
“Tiếc là ta lại không chết được.” Thu Mi nhìn cô cười tít mắt, mắt híp lại thành hình trăng non: “Ta biết làm sao đây?”
Nói tới đây, mắt cô ta xoay tít: “Ngươi nói thử xem, Tạ Cẩn Du, ngươi có thể chết hay không?”
Tạ Cẩn Du gạt bàn tay đang gác lên nắp quan tài của cô ta ra rồi ngồi dậy, cắn răng nói: “Cô ở đây làm gì?”
“Ngươi nói sao? Ngươi nói thử xem ta có thể làm gì ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-doa-tien/1966241/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.