Edit: Yunchan
Tạ Cẩn Du không biết mình đã ngồi ở đây bao lâu rồi.
Có lẽ chỉ mới qua chốc lát, nhưng cô lại thấy như đã trôi qua mấy trăm năm.
Bức tường đất này được đắp rất chắc, tách biệt hoàn toàn Tạ Cẩn Du với thế giới bên ngoài, cô bị cách ly ở đây, cô độc một mình, chẳng nghe được và cũng không biết được tình hình bên ngoài.
Thậm chí cô cũng không nhớ được lần cuối cùng Liễu Ký Minh nhìn mình là khi nào, trong đầu cô chỉ toàn là bóng lưng của hắn, thẳng như tranh. Tạ Cẩn Du bắt đầu hối hận, cô không nên gào thét mắng chửi hắn, lý ra cô phải van xin, xin Liễu Ký Minh quay đầu lại nhìn mình một lần, dù chỉ một lần là đủ rồi.
Chỉ cần nhìn một lần thôi, Liễu Ký Minh nhất định sẽ không nỡ, hắn nhất định sẽ không nỡ bỏ lại cô một mình ở đây.
“Soạt.” Một tảng đất mềm rơi xuống, bức tường đất vốn đang chỉnh chu kín kẽ đột nhiên tan rã trước mặt Tạ Cẩn Du.
Cô ngẩng đầu lên, thoát khỏi cơn ngơ ngẩn, kinh ngạc nhìn đất vụn sạt lở trước mắt mình.
Một tảng đất rơi xuống như đột nhiên khởi động một cơ quan nào đó, kéo theo tất cả đất đá dần rã ra, rơi xuống rào rào. Cùng lúc đó, luồng kiếm khí thuộc về Liễu Ký Minh cũng dần tan đi, ngày một nhạt dần rồi hầu như mất hút.
Tạ Cẩn Du cảm nhận được điều gì đó, cô lồm cồm đứng dậy khỏi mặt đất, nhìn đất đổ rơi xuống rào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-doa-tien/1966235/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.