Chương trước
Chương sau
Phó Tư Diễn xuống lầu rót hai ly Whiskey, cùng ngồi trên ghế màu trắng ở ban công với Cố Viễn Triệt. Gió đêm lành lạnh chậm rãi lướt qua khuôn mặt, hớp một ngụm rượu, cực kỳ thoải mái.

Hai người đàn ông im lặng lúc lâu, mãi đến khi một bên lên tiếng dò hỏi trước: “Trước kia Hoan Hoan là bạn cùng lớp với cậu à?”

Cố Viễn Triệt gật đầu, Phó Tư Diễn lại hỏi: “Vậy lúc trước cô ấy thế nào?” Anh rất tò mò khi đó có phải cuộc sống của bé Dung Hoan là đeo cặp sách, đi học tan học với các bạn không? Mỗi ngày có làm không xong bài không, đi học cũng có lúc lười biếng làm việc riêng chứ.

Cố Viễn Triệt nhìn ra xa xăm, cố gắng nhớ lại: “Hình như cô ấy rất yên tĩnh ngoan ngoãn, không thích nói chuyện.” Anh ấy cười khẽ lắc đầu: “Không nhớ rõ lắm. Dù sao lúc đó sự chú ý của tôi đều đặt hết lên người vợ tôi rồi.”

Phó Tư Diễn cũng đoán được đại khái tính cách Dung Hoan lúc ấy, bởi vì sống ở một gia đình như vậy có lẽ cô sẽ im lặng hướng nội.

“Thật sự hâm mộ cậu đấy. Sớm như vậy đã có thể gặp được vợ mình.”

“Tôi lại không cảm thấy có gì tốt.” Cố Viễn Triệt nhấp một ngụm rượu: “Gặp được cô ấy lúc còn trẻ con như vậy, làm cô ấy tổn thương rồi chạy mất.”

“Xem ra chúng ta gặp phải sai lầm như nhau.”

Hai người chạm cốc, Cố Viễn Triệt nói: “Phán Phán thường nói khi nào hai nhà chúng ta cùng nhau đi ra ngoài du lịch.”

Phó Tư Diễn trêu ghẹo: “Đi ra ngoài chơi có khi lại tiếp tục không ngủ được giống đêm nay.”

Hai người cùng bật cười.

-

Sáng sớm hôm sau, Dung Hoan tỉnh lại, cảm nhận được nhiệt độ nóng rực dán vào sống lưng. Cô mở mắt ra nhìn phát hiện mình được Phó Tư Diễn ôm chặt vào trong ngực! Cô nhìn nhan sắc đẹp đẽ lúc ngủ của người đàn ông, vẻ mặt ngây ra.

Không đúng, rõ ràng phải là Hề Phán chứ nhỉ!

Tối hôm qua hai người đàn ông trò chuyện một lúc lâu, cuối cùng lúc từ ban công đi vào, Phó Tư Diễn ho nhẹ vài tiếng, mở miệng giọng điệu hơi mất tự nhiên: “Hay là cậu ôm vợ cậu về phòng đi? Hoan Hoan nửa đêm rất thích đá chăn, anh sợ hai người đều cảm lạnh.”

Cố Viễn Triệt sửng sốt, khóe môi khẽ nhếch lên: “Được! Tư thế ngủ của Phán Phán cũng rất xấu.”

Vì thế hai người đàn ông nào đó cùng chung chí hướng, trở về phòng, được ôm bà xã nhà mình vào lòng mới yên ổn đi vào giấc ngủ...

Dung Hoan nhìn Phó Tư Diễn giờ phút này còn ngủ rất say, cười khẽ chui vào vòng ôm của anh, tiếp tục ngủ.

Lần nữa tỉnh dậy đã là một tiếng sau, Dung Hoan vì ngứa ngáy mà thức giấc. Cô mở mắt ra nhìn thấy Phó Tư Diễn đang cầm lọc tóc của cô quét lên mặt cô.

“Bé méo đã tỉnh rồi à?” Anh cười.

“Chồng...”

Anh xoa mặt cô: “Chúc vợ buổi sáng tốt lành.”

Anh đứng dậy ôm cô đi rửa mặt, Dung Hoan dụi đôi mắt mông lung nhìn anh nặn kem đánh răng, hơi ngây ra: “Sao lại là anh? Phán Phán đâu?”

Người đàn ông nhìn thẳng vẻ mặt bình tĩnh trả lời: “Tối hôm qua đá chăn bị chồng cô ấy ôm về rồi.”

“...”

Thật hay giả đó.

“Vậy sao anh chạy đến phòng em?”

Anh đưa bàn chải đánh răng cho cô, không trả lời: “Nè, đánh răng.”

Dung Hoan nhổ ngụm nước súc miệng cuối cùng, nhìn người đàn ông trong gương hơi hất cằm vẻ mặt khoe khoang: “Em biết rồi chắc chắn là anh nhớ em, không rời khỏi em được, cho nên mới lén chạy về ngủ với em, hừ.”

Phó Tư Diễn liếc cô: “Anh lạ giường không quen ngủ phòng cho khách.”

“À!” Dung Hoan nhún vai: “Vậy được rồi! Em về biệt thự cũ ở một thời gian, nhường phòng ngủ lớn ở nơi này cho anh.”

Cô vừa xoay người muốn đi, đã bị người đàn ông túm về, ấn lên cửa kính bên ngoài phòng tắm, giọng nặng nề nói: “Không được.”

Cuối cùng anh thừa nhận: “Anh sợ anh sẽ nhớ em đến không ngủ được.”

Dung Hoan cười, nhón chân ôm cổ anh: “Không có anh thì em cũng không ngủ ngon, ngốc ạ.”

-

Đi ra khỏi phòng tắm, Dung Hoan thay một bộ đồ ở nhà, xuống lầu chuẩn bị bữa sáng. Cô cho rằng Hề Phán và Cố Viễn Triệt còn đang ngủ nên nấu trước phần bữa sáng cho hai người. Ai ngờ không bao lâu, Hề Phán đã che miệng ngáp dài đi vào: “Hoan Hoan, buổi sáng tốt lành.”

“Sao cậu tỉnh sớm vậy?”

“Còn không phải đang ở nhà cậu à? Ngủ nhiều không tốt.”

“Ui da...”

Hề Phán cười đi đến bên cạnh Dung Hoan, chống lên bệ bếp hỏi cô: “Tớ nghe Cố Viễn Triệt nói tối hôm qua anh ấy với chồng cậu hóng gió ở ban công một lúc lâu á.”

“Hóng gió?”

“Đúng vậy, hai người bọn họ đều không ngủ được đó. Lúc sáng sớm, anh ấy cứ quấn lấy tớ bảo ngủ thêm với anh ấy nửa tiếng nữa.”

Dung Hoan cong môi, Hề Phán lặng lẽ hỏi cô một chuyện: “Cậu chuẩn bị lúc nào thì có con?”

“Đang chuẩn bị đó...”

“Nhanh vậy á?”

Dung Hoan đỏ mặt: “Nhanh gì đâu... Phó Tư Diễn cũng hơn ba mươi rồi mà.”

“Cũng phải! Các cậu có sớm một chút cũng khá tốt, đến lúc đó tớ sẽ làm mẹ nuôi!”

Dung Hoan dỗi cô ấy: “Ai làm mẹ nuôi trước còn chưa biết đâu.”

-

Trước hôn lễ hai ngày, Dung Khang Đạt từ nước ngoài trở về. Buổi tối Dung Hoan và Phó Tư Diễn trở lại biệt thự cũ gặp ông cụ. Trạng thái tinh thần của ông cụ thoạt nhìn đã tốt hơn nhiều, hiển nhiên là tin vui làm ông càng thêm phấn chấn.

Dung Khang Đạt nắm lấy tay Dung Hoan, dắt cô đi về phía nhà ăn: “Không ngờ nhanh như vậy Hoan Hoan đã phải gả chồng, trong mắt ông, Hoan Hoan vẫn là cô bé đấy.”

Ba người ngồi vào bàn ăn, ông cụ móc ra một thừ từ trong túi, đưa cho Dung Hoan. Cô mở ra nhìn, vậy mà là một chiếc vòng ngọc.

Ông cụ cảm khái: “Vòng này đầu tiên là của mẹ ông, sau đó truyền lại cho bà cháu. Sau khi bố mẹ cháu kết hôn, vòng tay lại là của mẹ cháu. Khi đó bố mẹ cháu ly hôn, mẹ cháu trả lại vòng này cho ông. Hiện giờ, vòng tay này đưa cho Hoan Hoan.”

Ông ấy nhìn về phía Phó Tư Diễn, trong mắt lấp loáng nước mắt: “Tư Diễn, sau này làm phiền cháu chăm sóc Hoan Hoan cho thật tốt.”

Phó Tư Diễn ôm lấy bả vai Dung Hoan: “Bác Dung, cháu hứa với bác.”

Cơm nước xong, Dung Hoan nhận được điện thoại của Thẩm Như, biết cô ở biệt thự cũ thì hẹn cô ra ngoài.

Thẩm Như nhìn thấy cô, nhếch miệng mỉm cười nói: “Hoan Hoan, đã lâu không gặp cậu.”

“Không phải cậu mới đi du lịch Châu Âu về à?”

“Hì hì!” Hai người đi dạo trong vườn hoa ở tiểu khu: “Còn chưa chính thức chúc mừng cậu kết hôn với chú Phó đấy. Tốt quá đi, vậy mà hai người đã ở cùng nhau.” Lúc trước Thẩm Như nghe được tin hai người ở bên nhau còn phần không thể tin nổi, bởi vì hai người chênh nhau nhiều tuổi như vậy.

“Tớ cũng không ngờ...” Nhiều năm trước gặp được Phó Tư Diễn, Dung Hoan cũng không biết bọn họ sẽ có chuyện như này.

“Tớ sẽ dự hôn lễ, đến lúc đó tớ sẽ lấy hoa cưới!”

“Được đó, tớ cũng hy vọng có thể sớm ăn kẹo mừng của cậu.”

Hai người đi dạo, Thẩm Như vài lần muốn nói lại thôi. Dung Hoan nhìn ra dường như cô ấy có điều gì đó muốn nói bèn hỏi cô ấy. Thẩm Như ngẫm nghĩ, vẫn nói cho cô tình hình thực tế: “Hoan Hoan, thật ra hôm nay tớ hẹn cậu ra, còn có một mục đích khác. Đó là... Hầu Tử rất muốn gặp cậu.”

Dung Hoan sững ra.

“Nhưng mà cậu ta cảm thấy không quá tiện hẹn gặp cậu riêng, cho nên nhờ tớ hẹn cậu ra. Ngại quá, đã lừa cậu.”

“Có gì đâu, không phải Hầu Tử cũng là bạn của tớ à?” Dung Hoan cười.

“Vậy là tốt rồi. Hầu Tử nói cậu ta ở Trúc Tâm Đình phía trước chờ cậu. Cậu ta muốn nói chuyện riêng với cậu, tớ không qua bên đó nữa.”

Sau khi Thẩm Như rời đi, Dung Hoan đi đến Trúc Tâm Đình. Còn chưa đến nơi, cô nhìn thấy một chàng trai đứng ở trong đình, áo khoác bộ đội màu lục hơi nổi dưới ánh trăng.

Tất Hào đã chờ ở đây lúc lâu, trong lòng vạn phần thấp thỏm chờ mong. Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cậu ta quay đầu thấy người trong lòng.

Cậu ta sửng sốt, mỉm cười với cô: “Hi.”

“Xin lỗi để cậu đợi lâu.”

“Không sao! Tôi vừa hay đứng đây hóng gió.” Cậu ta đưa nước khoáng vừa mua cho cô, Dung Hoan mỉm cười nhận lấy.

Hai người tùy ý bước chậm, Tất Hào trêu chọc: “Ngày kia là hôn lễ của cậu và chú Phó à?”

“Ừ.”

“Tôi... có lẽ không đi được. Ngày đó vừa hay phải đi công tác.” Tất Hào sờ cái đầu đinh: “Gần đây rất bận.”

“Không sao! Vậy lần sau lại mời cậu ăn cơm.”

Trời hạ nhiệt độ, Tất Hào thấy trên người cô mặc ít quần áo, hai người bèn đi về. Tất Hào ngẩng đầu nhìn trời tối đen như mực, nói nhỏ: “Đột nhiên rất muốn trở lại kỳ nghỉ hè lúc thi tốt nghiệp đại học kia.”

“Vì sao?”

Như vậy tôi nhất định sẽ sớm theo đuổi cậu, bởi vì rõ ràng tôi quen cậu sớm hơn Phó Tư Diễn.

Tất Hào thầm nói.

“Không vì sao cả, bây giờ già rồi thôi.” Tất Hào cười: “Cậu xem cậu đã sắp kết hôn rồi.”

Dung Hoan còn chưa trả lời, đã nhìn thấy sân biệt thự nhà mình ở phía trước. Phó Tư Diễn đứng thẳng, trong tay cầm cái áo khoác, ánh mắt dừng ở trên người cô. Cô vui vẻ vẫy tay với anh, Tất Hào nhìn, trong lòng đau đớn.

Dung Hoan quay đầu nhìn về phía Tất Hào, giọng điệu chân thành tha thiết: “Hầu Tử, tôi hy vọng cậu có thể vui vẻ hạnh phúc. Cậu sẽ gặp được người thực sự cần cậu bảo vệ.”

Tất Hào không ngờ Dung Hoan đã biết tất cả tâm tư của cậu ta: “... Được.”

“Tôi đi trước đây.”

Cô nở nụ cười tươi sáng với cậu ta rồi xoay người bước nhanh về phía Phó Tư Diễn. Tất Hào nhìn bóng dáng cô, đột nhiên cảm thấy trong lòng nhẹ bẫng, hoàn toàn thoải mái.

Cô nhóc nhanh như chớp chạy đến trước mặt người đàn ông: “Chồng…”

Phó Tư Diễn phủ thêm cho cô áo khoác trong tay, cưng chiều nhìn cô, giọng điệu dịu dàng: “Ra ngoài cũng không chịu mặc nhiều một chút, đừng để bị cảm.”

Anh nắm lấy bàn tay lạnh của cô, hỏi: “Em ra ngoài đi dạo với Tất Hào à?”

“Em vốn cho rằng chỉ có Thẩm Như, em với cậu ta chỉ tùy tiện trò chuyện vài câu. Anh đừng ghen nhé?”

Anh cười ôm lấy cô: “Ừ, không ghen! Đi thôi chúng ta về nhà.”

-

Buổi tối hai người nằm ở trên giường, Dung Hoan lẩm bẩm: “Ngày mai chúng ta không thể gặp mặt.” Dựa theo tập tục kết hôn, trước một ngày kết hôn hai người không thể gặp mặt.

Anh bế cô lên, để cô ghé vào trên người anh: “Vậy đêm nay để anh ôm em nhiều thêm chút nữa.”

Cô dựa vào ngực anh, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi Vũ Lương gọi điện thoại cho anh nói mời anh đi tiệc độc thân... Anh có đi không? Nếu anh đi thì uống ít rượu thôi.”

Người đàn ông trả lời: “Không đi! Anh đã đăng ký kết hôn rồi còn độc thân gì.” Anh sờ sờ đầu cô: “Yên tâm! Hiện tại anh muốn làm nhất chính là sớm cưới em về nhà.”

Cô cười nói: “Em đã sớm là người nhà anh, không phải à?”

Năm ấy ở thành phố Giang, ở trước mặt Vương Hi Hi, người đàn ông vì bảo vệ Dung Hoan mà đã từng nói Dung Hoan là người của anh.

Không ngờ anh nói chuẩn như vậy.

-

Mấy ngày nay mưa xuân liên miên, thứ bảy là một ngày mặt trời rực rỡ hiếm có, hôm nay ngày lành. Sáng sớm ngày mới, biệt thự nhà họ Dung đèn đuốc sáng trưng.

“Đồ trang sức của cô dâu ở đâu, giúp tôi lấy đến đây trước đã!”

“Ekip quay chụp đến luôn giờ đấy, đợi chút nữa có thể để bọn họ chụp một ít cảnh ngoài lề.”

“Bao lì xì, thuốc lá, kẹo mừng chuẩn bị trước đi, lát nữa đỡ phải tìm khắp nơi.”

Sáng sớm ngày kết hôn luôn náo nhiệt. Dung Hoan ngồi trước gương trang điểm, yên tĩnh nhìn bóng dáng mọi người bận rộn. Lúc này trên vai cô đột nhiên có một bàn tay đặt lên: “Gái à, có phải cậu hơi căng thẳng không?”

Dung Hoan ngửa đầu nhìn về phía Hề Phán, nắm lấy tay cô, méo miệng: “Thật sự hơi hơi...”

“Bình thường, bình thường! Đêm trước hôm tớ kết hôn còn tí nữa mất ngủ đấy. Yên tâm những việc này đều giao cho bọn họ xử lý, cậu chỉ phụ trách xinh đẹp chờ đợi chú rể là được rồi.”

Qua một lát, chuyên viên trang điểm và nhà tạo mẫu tóc đến thay áo cưới kiểu Trung cho Dung Hoan.

Bộ Tú Hòa(*) này là đặt thêu thùa thuần thủ công. Trên váy màu đỏ thêu đủ loại hoa văn lập thể bằng chỉ vàng, đường kim mũi chỉ tinh tế, ngụ ý hoa khai phú quý, cát tường như ý. Cổ áo là kiểu cổ đứng truyền thống, nút cài thủ công, cổ tay áo còn có rèm châu rũ xuống, phối hợp cùng với mũ phượng và khuyên tai tinh xảo, lộng lẫy.

Cô nhóc vốn có ngũ quan đoan chính, môi hồng răng trắng, giờ phút này mặc cổ phục cộng thêm khí chất điềm tĩnh của cô, thay quần áo xong đi ra, tất cả mọi người đều ngây ra bởi vẻ đẹp này.

“Hoan Hoan à, tớ thấy cậu mặc đẹp như vậy, đột nhiên tớ lai muốn kết hôn với Cố Viễn Triệt thêm lần nữa.” Hề Phán hu hu hu.

Dung Hoan mỉm cười: “Nhưng mà đồ trang sức hơi nặng...”

Nhà tạo mẫu tóc mỉm cười đi lên trước: “Mời cô ngồi xuống để tôi trang điểm cho cô.”

Không bao lâu, Bạch Ngưng và Minh Dao đi tới, nhìn thấy tạo hình của Dung Hoan hôm nay đẹp như vậy, Minh Dao chọc ghẹo nói nếu hôm nay chú rể mà nhìn thấy Dung Hoan, có lẽ không bước nổi luôn.

Phó Tư Diễn đúng là chưa từng thấy Dung Hoan mặc lễ phục này, cô muốn giữ lại một niềm vui bất ngờ. Dung Hoan nhìn về phía mặt trời đang từ từ nhô lên bên cửa sổ mà lòng ngập tràn chờ mong.

-

Sáng sớm đúng giờ đã định, xe đón dâu của nhà trai từng chiếc dừng lại trước cửa biệt thự, tiếng pháo vang lên, cửa xe được mở ra, người đàn ông cũng mặc đồ long phượng xuống xe.

Thân hình Phó Tư Diễn cao ráo, ngũ quan sắc nét mà thâm thúy, đôi mắt đào hoa hơi xếch lên mang theo ý cười ôn hòa, ánh mắt tựa sao trời.

Anh dẫn theo nhóm phù rể đi vào biệt thự. Người nhà gái lập tức tiến lên cười hì hì “cản lại”: “Chú rể này, muốn ôm vợ về cũng không dễ dàng vậy nha ~”

Mỗi người nhận một xấp bao lì xì thật dày mà Phó Tư Diễn đưa ra, mọi người “Oa” một tiếng, anh cười hỏi: “Sau đó tôi còn cần làm gì?”

Mọi người đưa ra yêu cầu vừa hít đất vừa hát, vân vân… Người đàn ông đều làm theo hết. Minh Dao còn không tha cho anh, trêu ghẹo: “Phó Tư Diễn là thầy giáo, ngày thường thích nói nguyên tắc lập quy củ. Cho cậu giấy và bút, cậu viết ba quy tắc trong nhà, thế nào?”

Phó Tư Diễn ngẫm nghĩ rồi viết mấy hàng chữ trên giấy, sau đó đưa cho các cô: “Như vậy được chưa?”

Các cô thấy ba điều phía trên là: Một: Tất cả tiền đều do vợ quản; Hai: Chuyện gì cũng nghe vợ; Ba: Không được chọc vợ không vui.

“Mẹ kiếp!” Vũ Lương xem xong thì khiếp sợ: “Phó Tư Diễn, cậu còn có nguyên tắc hay không, vợ quản nghiêm á, về sau ha ha ha...”

Phó Tư Diễn cười thản nhiên: “Ừ, Hoan Hoan chính là điểm mấu chốt.”

Bên ngoài vô cùng náo nhiệt, một mình Dung Hoan ở phòng ngủ nhón chân mong chờ, lo lắng các cô ấy làm khó Phó Tư Diễn quá nhiều. Cũng may chẳng được bao lâu, cửa phòng ngủ được mở ra, rốt cuộc bóng dáng người đàn ông đã xuất hiện.

Phó Tư Diễn vào cửa lập tức nhìn thấy cô nhóc ngồi ở trên giường, mũ phượng khăn choàng vai đẹp như tiên nữ, bốn mắt nhìn nhau với anh. Trong mắt cô long lanh nước, liếc mắt đưa tình, xinh đẹp như họa.

Cô vì anh khoác lên người chiếc áo cưới, còn có điều gì làm người ta hạnh phúc hơn nữa đây.

Người đàn ông đi lên trước, nắm tay cô đặt lên môi, giọng dịu dàng như nước: “Hoan Hoan, anh đến đón em.”

Anh quỳ một chân xuống tự tay đi giày cho cô. Đi giày xong anh ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của cô, anh không nhịn được đứng dậy nâng mặt cô lên, hôn sâu một cái trước.

Mọi người ồn ào, ầm ĩ kêu gào, mặt Dung Hoan như bị nhiễm màu đỏ của áo cưới.

Tiếp theo hai người phải kính rượu cho Dung Khang Đạt: “Ông…”

Ông cụ nhìn hai người, tươi cười nhận lấy rượu trong tay Dung Hoan: “Cháu gái ngoan, cuối cùng hôm nay ông cũng yên tâm rồi. Về sau nếu Tư Diễn bắt nạt cháu, cháu cứ về nhà, ông chống lưng cho cháu cả đời.”

Khóe mắt Dung Hoan đẫm lệ, cười khẽ gật đầu. Ông cụ nhìn về phía Phó Tư Diễn: “Tư Diễn, bác nhìn cháu trưởng thành. Ở trong mắt bác Dung, cháu như là con bác. Bác Dung muốn xin lỗi cháu vì lúc trước làm hai đứa tổn thương. Hiện tại bác thật sự yên tâm giao Hoan Hoan cho cháu.”

“Cảm ơn bác Dung.”

“Đây, mỗi dứa một bao lì xì lớn!”

Kính rượu xong cũng đã đến giờ lành. Phó Tư Diễn bế Dung Hoan theo kiểu công chúa đi ra ngoài cửa, tiếng pháo mừng vang lên.

Dung Hoan rúc ở trong ngực anh, khẽ hỏi: “Có phải hôm nay em rất nặng không?”

Anh ước lượng cân nặng của cô, ý cười nồng đậm: “Vợ có nặng cũng phải ôm về nhà.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.