Chương trước
Chương sau
Ông cụ Dung vừa nói vậy, Dung Hoan cảm thấy đầu ong lên, ngượng ngùng đến muốn che mặt.

Phó Tư Diễn cúi đầu nhìn gương mặt cô nhóc đỏ lựng, không kiềm được nhéo một cái, lặng lẽ nhếch môi giải thích với đầu dây bên kia: “Bác Dung, tối hôm qua cháu đưa Hoan Hoan đi ngâm suối nước nóng, cô ấy cứ bảo lạnh mãi. Bây giờ chúng cháu vừa về đến nhà, tối nay sẽ trở về ăn cơm.”

Dung Hoan: Là ai bảo lạnh?! Cô không nói nha!

Đầu kia, giọng Dung Khang Đạt không còn cứng rắn nữa: “À à vậy được. Thời tiết lạnh, ngâm suối nước nóng đúng là tốt.”

Lúc này Dung Hoan mở miệng: “Ông ơi... chút nữa cháu và Tư Diễn sẽ về nhà ạ.”

Nghe được giọng của cháu gái ngoan, tâm trạng ông cụ đã thoải mái hơn nhiều, ý cười không dứt: “Được. Ông bảo dì Tịnh chuẩn bị đồ hai đứa thích cho các cháu.”

Cúp máy, Dung Hoan ngửa đầu nhìn về phía người đàn ông, cười khẽ: “Người nào đó lại không vui vẻ à?”

“Vì sao lại nói vậy?”

“Không phải anh hay nói không thể bắt nạt em lúc ở nhà à? Đợi chút về nhà, anh lại ngoan ngoãn.”

Vẻ mặt cô khoe khoang, ai ngờ giây tiếp theo đã bị anh đè ở dưới người không thể động đậy, đầu ngón tay anh đảo quanh bên hông cô.

“Tư Diễn...” Giọng cô mềm xuống, đôi mắt đỏ lên nhìn anh giống như thỏ trắng nhỏ.

Anh khàn giọng: “Ít nhất ở nhà này, anh có thể thoải mái bắt nạt em.”

Dung Hoan bị anh hôn một lúc lâu, cuối cùng cô ưm ưm xin tha: “Em sai rồi…” Cô bị anh bế lên, ngồi mặt đối mặt, anh nhéo chóp mũi cô: “Anh xem là ai ngoan ngoãn.”

Dung Hoan khóc hức hức: “Anh chỉ biết bắt nạt người ngoan ngoãn.”

Anh không nhịn được bật cười, hôn lên má cô một cái: “Sao cục cưng đáng yêu vậy chứ?”

Cô dựa vào đầu vai anh, nghe thấy anh khẽ nói: “Thật ra chúng ta hẳn nên ở bên ông nhiều hơn.” Đúng như lời Dung Khang Đạt nói, hiện tại ông ấy đã lớn tuổi, không biết còn bao nhiêu thời gian. Bọn họ là con cháu, có thể ở bên cạnh ông, ông sẽ không còn cảm thấy quá cô độc: “Trước đó chỉ nói đùa với em thôi. Nếu em thích về nhà ở thì khoảng thời gian này chúng ta có thể dọn về trước.”

Dung Hoan nghe được lời này, trong lòng cảm động: “Phó Tư Diễn, em phát hiện mỗi tâm tư nhỏ của em, anh đều biết.”

“Đấy là chúng ta trời sinh một đôi.”

Anh bế cô lên: “Đi thôi! Thay quần áo, về nhà ăn cơm.”

-

Buổi tối trở lại Ngự Long Loan, dì Tịnh đã chuẩn bị xong cơm tối. Thấy hai người đã trở lại, Dung Khang Đạt thoạt nhìn tinh thần minh mẫn hơn nhiều.

Lúc ăn cơm, Dung Hoan và Phó Tư Diễn ngồi ở một bên. Dung Hoan nhìn thấy một đĩa tôm viên chiên giòn cách cô khá xa, muốn gắp nhưng lại nhớ đến kế hoạch giảm béo gần đây.

Không thể ăn đồ chiên dầu mỡ như vậy được.

Nhưng ánh mắt lại không không chế được ngó sang bên đó. Sau một, hai lần, Phó Tư Diễn đã nhận ra, dứt khoát đặt tôm viên ra trước mặt cô: “Muốn ăn thì ăn, ở nhà còn khách khí?”

“Em giảm béo...” Cô nói nhỏ.

Ánh mắt anh nhíu lại: “Em giảm béo? Có tin sau này anh sẽ giám sát em mỗi bữa ăn đủ hai bát cơm không, cây gậy trúc nhỏ?”

Dung Hoan bĩu môi, vẻ mặt không cam tâm tình nguyện mà đi gặp một miếng tôm viên, thật ra trong lòng vui vẻ đến nổi bong bóng.

Dung Khang Đạt nhìn cảnh này, giọng điệu trêu chọc: “Xem ra chỉ có Tư Diễn có thể quản được Hoan Hoan.”

Phó Tư Diễn cười nói: “Thật ra ngày thường Hoan Hoan là bà cụ non, quản cháu khá nhiều.”

Dung Hoan: Giả đó.

“Hai cháu đủ chưa hả? Hành động này gọi là gì? Người trẻ tuổi các cháu gọi là gì nhỉ... rắc cơm chó à?!”

Dung Hoan bật cười phì” “Sao ông biết cả từ “rải cơm chó” này vậy?”

“Cháu tưởng ông không xem tin tức à? Bà của cháu qua đời sớm, nếu không bây giờ các cháu cũng được ăn cơm chó.” Dung Khang Đạt kiêu ngạo nói.

-

Ăn cơm tối xong, Dung Hoan đi phòng đàn tập luyện, Phó Tư Diễn thì uống trà với Dung Khang Đạt.

Trong thư phòng tràn ngập hương trà Bích Loa Xuân nồng đậm, giữa lúc mở nắp chén, mùi hương xông vào mũi.

Dung Khang Đạt gật đầu: “Lần này cháu mua cho bác càng ngon hơn lần trước. Xem cái miệng này của bác, uống đến kén chọn rồi.”

Phó Tư Diễn cười: “Lần này đặc biệt bảo ông Hồ xuống chỗ đó mua, là ruộng trà tốt nhất.”

Ông cụ buông chén trà, nhìn anh, đáy mắt mang theo ý cười: “Định yêu đương với Hoan Hoan đến khi nào?”

“Dạ?” Trong chốc lát, anh không hiểu ý trong những lời này.

“Chỉ định yêu đương vậy thôi à?”

Phó Tư Diễn phản ứng lại, cúi đầu nhìn vào trong chén trà, chậm rãi trầm ngâm: “Thật ra cháu vẫn luôn muốn cưới cô ấy, Chẳng qua lo lắng cho Hoan Hoan, sợ cô ấy cảm thấy quá sớm.”

Dẫu sao mới yêu Dung Hoan chưa đến một năm, anh sợ anh sốt ruột hoảng hốt ngược lại dọa cô nhóc sợ.

“Cái này thì đã sao, không phải người trẻ tuổi các cháu đang thịnh hành kết hôn chớp nhoáng à? Cháu cứ chờ, muốn kéo dài tới ba mươi mấy tuổi à?” Ông cụ cười ha ha.

“Thật ra ông cảm thấy cháu và Hoan Hoan khá tốt. Cháu cảm thấy đã đến lúc không phải là được rồi à?”

Ý ông cụ là hy vọng hai người có thể mau chóng định ra, như vậy làm Phó Tư Diễn cảm thấy có phần ngoài dự kiến.

Ý cười của Dung Khang Đạt càng tươi hơn: “Hoan Hoan có lẽ là không rời được cháu nhỉ? Hơn nữa bác đã lớn tuổi... sốt ruột ôm chắt.”

Phó Tư Diễn có đè khuôn mặt đang hếch lên, cuối cùng bình tĩnh nói: “Bác Dung, cháu sẽ mau chóng.”

-

Nói chuyện xong, Phó Tư Diễn đi đến phòng đàn. Cách một cánh cửa, anh đã nghe được tiếng đàn piano duyên dáng chảy xuôi. Anh khẽ khàng đẩy cửa đi vào, cô nhóc vẫn đắm chìm trong âm nhạc, không phát hiện.

Dung Hoan đàn xong một bản thì nghe được phía sau truyền đến một giọng nam: “Ai nói không giỏi như trước?”

Cô quay đầu nhìn thấy anh, ngay sau đó đôi mắt cong thành hình trăng non: “Anh vào từ lúc nào thế?”

Anh ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay bao lấy tay cô: “Bị tiếng đàn của tiên nữ nhỏ hấp dẫn đi vào.”

Dung Hoan rất ngạc nhiên vậy mà anh còn gọi cô như vậy: “Anh chỉ biết khen em.”

Anh cong môi hôn cô: “Không cho người ta nói thật à?”

Dung Hoan nửa cười nửa nghiêm túc đẩy anh ra: “Được rồi, em muốn tiếp tục luyện.”

Vì thế anh đứng dậy, đi ra phía sau, không quấy rầy cô nữa. Dung Hoan tiếp tục luyện tập, ai ngờ không lưu ý một cái, lần sau ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ treo trên vách tường, phát hiện đã qua hơn một tiếng.

Quay đầu nhìn, người đàn ông vẫn ngồi ở phía sau, trong tay lật sách, chờ cô không chút nào mất kiên nhẫn.

Cô đứng dậy đi qua chỗ anh, anh thuận thế ôm cô: “Đàn xong rồi à?”

“Vâng.”

Cô yên lặng rúc vào trong ngực anh, qua một lát cô đột nhiên mở miệng hỏi một câu: “Tư Diễn, chẳng lẽ anh không cảm thấy ở bên em rất buồn tẻ à?”

“Vì sao lại hỏi như vậy?”

“Mỗi ngày, phần lớn thời gian em đều đánh đàn. Ngày qua ngày, anh không cảm thấy em rất buồn tẻ à, không hề có gì mới mẻ à?” Cô chớp mắt nhìn anh.

Anh giơ tay gãi gãi cằm cô, hỏi lại: “Ai nói không gì mới mẻ? Mỗi ngày em đều béo lên.”

Dung Hoan:???!!!

Đáng giận!

Cô giận dỗi giả vờ muốn đứng dậy, đưa tới tiếng cười khẽ trầm của anh. Anh ôm cô càng chặt hơn “Chỉ đùa một chút thôi! Đồ ngốc, bây giờ em gầy lắm luôn. Anh hận không thể làm em béo thêm một chút luôn bây giờ.”

“Hừ...”

“Ai nói em không có gì mới mẻ? Đôi khi, em tri kỷ như áo bông nhỏ, đôi khi lại rất trẻ con giống đứa bé chưa lớn. Lúc em đánh đàn, lại có khí chất như vậy.” Cô như vậy, sao có thể khiến người ta có cảm giác buồn tẻ chứ?

Dung Hoan mỉm cười: “Ở trong lòng anh, em vẫn luôn tốt vậy á? Trên mắt anh mang bộ lọc khuyết điểm hả.”

“Có lẽ vậy đấy.” Anh xoa xoa đầu nhỏ của cô.

Hơn chín giờ, hai người từ phòng đàn bước ra, chia nhau đi tắm rửa. Dung Hoan ra khá muộn bèn đi thư phòng tìm Phó Tư Diễn.

Anh đang gọi điện thoại với người khác, cô giữ yên lặng đi về phía anh. Người đàn ông ngẩng đầu nhìn thấy áo ngủ khủng long trên người cô bèn giữ chặt tay cô, kéo cô ngồi lên đùi mình, ngón tay túm cái đuôi khủng long ở phía sau.

Cô trừng anh bằng ánh mắt hung dữ, túm đuôi nhỏ trở về.

Anh lại như có hứng thú, vẫn luôn nắm cái đuôi của cô, nhưng mà trong miệng lại nói lưu loát tiếng Pháp hơn bất kỳ ai, giống như trước khi cô đến.

Người này sao lại trẻ con vậy chứ!

Qua một lát, Phó Tư Diễn buông cái đuôi của cô ra. Dung Hoan yên tĩnh ngồi. Cô ngửi được trên người anh phát ra mùi hương sữa tắm cực thơm, là mùi trước kia cô chưa từng được ngửi!

Cô để sát mũi vào cổ người đàn ông, hít mấy cái, phát hiện thật thoải mái nha.

Ngửi ngửi, cuối cùng không nhịn được, hôn lên mặt anh một cái.

Một cái, hai cái, đang muốn hôn cái thứ ba, đã bị người đàn ông giữ lấy gáy.

Cô mơ hồ giương mắt nhìn anh thì nghe thấy anh nói đơn giản rõ ràng vài câu gì đó với đầu kia điện thoại rồi sau đó cúp điện thoại. Anh ném điện thoại lên trên bàn, rồi sau đó giữ lấy cổ cô, phủ lên gặm cắn ở những vị trí tương đồng ở mặt và cổ của cô.

Sức nặng hơn cô nhiều.

Dung Hoan đỏ mặt xô đẩy anh, lại nghe được giọng anh khàn khàn: “Bé hư.”

“Em nào có...”

“Vậy vừa rồi ai hôn anh?”

“Đó là bởi vì... trên người của anh thơm mà.”

“Trên người của em càng thơm hơn.”

Trong chốc lát sau, anh mới dừng lại. Dung Hoan nhìn dưới cổ mình, khóc không ra nước mắt, tối hôm qua còn chưa tan hết đó!

Cô mặc kệ anh, đi chơi đồ trên mặt bàn, ánh mắt tùy tiện đảo qua thì nhìn thấy cây guitar dựa nghiêng trên giá sách.

Dung Hoan quay đầu hỏi: “Anh biết đàn guitar à?”

Anh ngẩn ra: “Lâu lắm rồi không đàn.”

“Em có thể...”

Anh đọc hiểu chờ đợi trong ánh mắt cô, cũng không nói gì mà là buông cô ra, đứng dậy. Dung Hoan cho rằng anh không vui, ai ngờ anh đi về phía đàn guitar kia, cầm đàn ra rồi sau đó vẫy tay với cô: “Không phải muốn đàn à?”

Anh dẫn cô ra ngồi ở bệ cửa sổ, đưa đàn vào trong ngực cô. Đàn guitar này, người khác không chạm vào được, giờ phút này anh lại cam tâm tình nguyện mà giao cho cô.

Ngón tay Dung Hoan đỡ dây đàn guitar, khảy vài tiếng, phát hiện âm thanh đã hơi thay đổi, vì thế chỉnh lại âm.

Sau khi chỉnh xong, cô bắt đầu đánh đàn. Ban đầu chỉ là mấy âm đơn giản, sau đó, cô đàn bài “Miracle Mountain” của Masaaki Kishibe. Dây đàn guitar rung lên trong tay cô, hiện ra giai điệu thư thái khiến người ta yên lặng.

Toàn bộ quá trình anh chỉ lẳng lặng nhìn cô.

Dung Hoan đàn xong, ngẩng đầu nhìn anh. Anh nhếch khóe miệng: “Em còn niềm vui bất ngờ nào mà anh chưa phát hiện không?”

Cô thẹn thùng: “Lâu lắm rồi em không đàn, đây là em học khi còn nhỏ.” Khi còn nhỏ Dung Hoan cũng từng học đàn guitar, sau đó trúng tuyển cả piano và đàn guitar rồi chọn học piano là chính.

Cô hỏi: “Anh biết đàn không?”

“Trước kia thì biết, bây giờ trên cơ bản đã quên hết rồi.” Hơn nữa từ sau khi thời thơ ấu của anh xuất hiện những chuyện không hay kia, anh cũng rất ít đàn. Mỗi lần đàn anh đều sẽ nhớ bố.

Dung Hoan phát hiện cảm xúc của anh hơi hạ xuống bèn chủ động buông đàn guitar, ngồi vào cạnh anh, ôm lấy anh: “Có phải em lại làm anh nhớ đến chuyện không vui không? Em xin lỗi.”

Anh lắc đầu: “Đừng nghĩ lung tung.” Anh nắm lấy tay cô, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới nói: “Những chuyện đó đều đã qua, hơn nữa hiện tại có em ở bên cạnh anh, muốn anh không vui thật sự khó lắm.”

Cô cười: “Vậy về sau nếu anh thích, em sẽ thường xuyên đàn cho anh nghe. Anh thích bài nào thì em sẽ học bài đó, em học nhanh lắm.”

“Hoan Hoan nhà anh thông minh vậy á?”

Cô tự tin gật gật đầu: “Đùa chứ, em là ai nào.”

Anh cúi xuống hôn lên môi cô, không bao lâu thì bật cười. Đúng như lời anh nói, hai người ở với anh luôn có thể cảm thấy vui sướng.

Cô nói với vẻ mặt kiêu ngạo: “Anh thấy em đáng yêu ấm áp như vậy, có phải là mặt trời nhỏ của anh không?”

Anh ngón tay luồn vào mái tóc mềm của cô, mỉm cười nói nhỏ: “Ừm, vậy anh chính là Hậu Nghệ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.