Chương trước
Chương sau
Phó Tư Diễn thấy ánh mắt khó tin của Dung Hoan nhìn mình, anh ném bật lửa đang chơi trong tay lên bàn trà, ánh mắt hiện lên chút khinh thường: "Chỉ cái trò chơi đơn giản thế này? Tôi không trẻ con như cậu."

"Ồ ồ-" Vũ Lương vừa thao tác tay vừa tiếp tục ghẹo anh: "Trẻ con? Cậu chơi không được thì nói tôi trẻ con, Hoan Hoan chú nói với cháu này, chú của cháu đúng là học rất giỏi, nhưng game ấy hả, cậu ta không bằng chú."

Dung Hoan nhìn sắc mặt lạnh như băng của Phó Tư Diễn ngồi bên cạnh, ý cười nghẹn lại.

Chơi xong, Vũ Lương sờ đầu Dung Hoan: "Thế nào, thấy chú Vũ của cháu có gánh không?"

"Vâng vâng." Dung Hoan nhìn Vũ Lương với ánh mắt khâm phục, gật đầu như gà con mổ thóc.

Vũ Lương cong môi lên, dựa vào sofa, bắt chéo chân nhìn Phó Tư Diễn: "Ngài Phó, chúng ta chơi một ván solo không nào?"

"Chưa tải game."

"Không sao hết, cậu lấy điện thoại của cháu gái chơi."

Phó Tư Diễn đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Vũ Lương, giọng như phát ra từ hầm băng: "Không rảnh."

Nói xong anh đi thẳng lên lầu.

Vũ Lương vỗ đùi cười ha hả: "Con mẹ nó Phó Tư Diễn cũng có cái ngày này..."

Dung Hoan sững sờ: "Chú Phó thật sự không chơi game ạ?"

"Cậu ta ha ha ha, cậu ta là một con gà game đó." Vũ Lương bắt đầu kể cho cô nghe chuyện trước đây.

Phó Tư Diễn thật sự không phải là tay chơi game điện thoại, trong trí nhớ của Vũ Lương, từ khi học cấp hai hầu như Phó Tư Diễn không chạm tay vào game điện thoại, sau đại học, game Vương giả vinh diệu hot như vậy, anh nói không chơi là không chơi, cũng không biết tại sao. Sau đó Vũ Lương tốn rất nhiều công sức mới dụ anh chơi thử, sau khi bị anh ấy giáp mặt giết ba lần...

Hoàn toàn say goodbye với Vương giả.

"Cháu không biết đâu, lúc đó chú nhìn cậu ta chơi Lỗ Ban mà cười sặc sụa, vậy mà cậu ta không biết tăng chiêu cuối, nhảy vào trụ đuổi theo người ta, còn bị trụ bắn chết ha ha ha... Cậu ta còn nói chân Lỗ Ban ngắn quá, cảm giác trải nghiệm trò chơi không tốt, chú đổi cho cậu ta Lý Bạch đẹp trai, cậu ta 1- 7 làm đồng đội tức đến treo máy, mười Lý Bạch thì chín con gà, ngoại trừ cậu ta - gà đặc biệt."

Rốt cuộc Dung Hoan không nhịn cười được.

Vũ Lương lại mời cô đánh ván nữa, Dung Hoan nhớ lại cái mặt đưa đám vừa rồi của Phó Tư Diễn, vẫn xua tay nói thôi.

Cô đứng dậy đi lên lầu, muốn đi tìm anh.

Cửa phòng sách mở, Dung Hoan đi tới thì thấy anh đứng tựa bên cửa sổ, đang đọc sách. Phối hợp với chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, cả người tản ra dáng vẻ thư sinh.

Cô đi vào, Phó Tư Diễn nghe tiếng động nhìn ra, sau thì thấy cô thì hỏi: "Đánh xong rồi à?"

"Vâng." Cô nhìn quyển sách trong tay anh: "Chú đang đọc gì vậy ạ?"

Anh đưa quyển sách đến trước mặt cô, trên bìa sách cũ nát viết "Jane Eyre". Bình thường Vũ Lương không đọc sáng, sách này là Bạch Ngưng mua giúp anh ấy hồi học cấp hai, thầy dặn nghiên cứu các tác phẩm nổi tiếng, mỗi người một quyển.

Dung Hoan gật đầu: "Chú ơi, vừa nãy chú... giận chú Vũ ạ?" Cô cẩn thận hỏi.

Anh đặt sách lên kệ, nhìn vào mắt cô mà không nói gì.

Cô thấy anh không trả lời, tự giải thích cho mình: "Thật ra trò này cũng không có gì vui, bình thường cháu cũng rất ít chơi, chú Vũ chỉ nói đùa..."

Anh nghe rồi tiến về phía cô một bước, bàn tay to rộng giữ đầu cô gái nhỏ, xoa xoa, giọng nói trầm thấp ép xuống, phả ra hơi ấm thoáng rơi vào tay cô: "Sau này cách xa Vũ Lương một chút, chỉ biết dạy hư trẻ con."

Phó Tư Diễn ra khỏi phòng sách, Dung Hoan nhìn mặt mình phản chiếu qua tấm kính trong suốt của tủ sách.

Mặt đỏ đến tận mang tai...

...

Dung Hoan đi đến phòng bếp, mấy người đã chuẩn bị gần xong nguyên liệu nấu ăn, bò mập dê béo, tôm he tôm tích vân vân, rất phong phú, Lâu Trận và Phó Tư Diễn dọn lên bàn.

"Mấy ngày nay hơi lạnh, ăn lẩu là tuyệt nhất." Bạch Ngưng cầm điện thoại đi vào phòng ăn.

Vũ Lương: "Gọi điện thoại hả? anh Tiêu nói sao."

Bạch Ngưng nhún vai: "Đang bận, không đến được, chúng ta ăn trước đi."

Phó Tư Diễn đi tới chỗ Dung Hoan, búng vào trán cô: "Đi rửa tay."

"Á..." Cô chạy tới bồn rửa, Lâu Trận cười nhìn cô, giọng điệu mềm mỏng: "Hầy, giúp chú cái này, cắt trái cây nhé?"

"Vâng," Dung Hoan cười, đeo tạp dề lên.

"Nào nào nào nhanh vào ghế đi, tôi ăn đây không đợi các cậu đâu," Vũ Lương kêu lên, chuông cửa đột ngột vang lên.

Mọi người sững sờ, Vũ Lương ra mở cửa, miệng lẩm bẩm giờ còn ai tới nữa.

Cửa vừa mở ra - "Anh họ, surprise!"

Một cô gái đứng ngoài cửa, cô mặc chiếc váy dài Givenchy màu đỏ, dáng người yểu điệu, tay trái cầm túi Chanel, tay phải huơ cái cái bánh kem tinh xảo, cười quyến rũ lại xinh đẹp.

Vũ Lương nhướng mày, hạ giọng: "Vũ Tử, sao em lại tới đây?!"

Cô gái chu miệng bĩu môi: "Không phải là em thấy anh đăng đang ăn lẩu trong vòng bạn bè sao? Em đến luôn, còn chuẩn bị bánh ngọt cho các anh này, đúng rồi, có phải Tư Diễn cũng ở đây không?"

Câu cuối mới là quan trọng.

Vũ Tử nhỏ hơn Vũ Lương ba tuổi, từ nhỏ hay lẽo đẽo theo đám Vũ Lương, đương nhiên chủ yếu là đi theo Phó Tư Diễn, lúc đầu sau khi biết cô thích Phó Tư Diễn, Vũ Lương cũng từng một lần muốn tác hợp, Phó Tư Diễn nhận ra thì lập tức tỏ vẻ từ chối cũng bảo Vũ Lương dừng mấy hành vi ngốc nghếch, mà Vũ Tử hình như không có ý định buông tay, còn muốn tiếp tục đeo bám, sau đó Phó Tư Diễn ra nước ngoài.

Vũ Lương bất lực, Bạch Ngưng đã đi tới thấy Vũ Tử cũng vô cùng kinh ngạc, Vũ Tử vội cầm tay cô: "Chị Bạch Ngưng, chị cũng ở đây hả, anh chị không ngại em ăn ké bữa cơm chứ?"

Bạch Ngưng nhìn vẻ mặt vô tội [con mẹ nó sao tớ biết em họ tớ đột nhiên xuất hiện chứ] của Vũ Lương, cười gượng hai tiếng, gật đầu.

Vũ Tử vui vẻ đi vào, thay dép xong đi đến phòng bếp, thấy Phó Tư Diễn đang đứng rót rượu vang cạnh bàn ăn, ánh mắt lập tức sáng như sao: "Tư Diễn--]

Giọng nữ ngọt ngào mềm mại lập tức hấp dẫn sự chú ý của Dung Hoan, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cô gái chạy đến trước mặt Phó Tư Diễn, đứng rất gần anh: "Tư Diễn, đã lâu không gặp nha."

Vũ Lương thấy Phó Tư Diễn nhíu mày, lập tức nắm cánh tay Vũ Tử kéo ra sau, để cô giữ khoảng cách với Phó Tư Diễn, miệng trách mắng: "Không lễ phép, gọi anh Tư Diễn." Rồi nhìn Phó Tư Diễn: "Tôi cũng không biết nó tới..."

Vũ Tử trừng anh ấy: "Em tới thì sao, từ khi anh Tư Diễn về nước em còn chưa gặp anh ấy đó, anh Tư Diễn, có phải anh đổi số điện thoại rồi không? Em không liên lạc được với anh. Số mới của anh là bao nhiêu vậy?"

"Quên rồi."

Phó Tư Diễn lạnh lùng lần một.

"Vậy anh có Wechat không? Em quét mã anh nha?"

"Không cần."

Phó Tư Diễn lạnh lùng lần hai.

"Vậy..." Vũ Tử bĩu môi, sau đó lại mỉm cười: "Không sao... Đúng rồi hôm nay em đem bánh kem tới, là do đầu bếp bánh ngọt của Mayara làm đó."

"Anh dị ứng kem."

Phó Tư Diễn lạnh lùng lần ba.

Vũ Tử: "???"

Bạch Ngưng kéo Vũ Tử đang sững sờ tới cạnh mình, nhịn cười nói: "Ăn lẩu thôi, sôi rồi."

Tuy Vũ Tử tức giận nhưng cũng không thể nói gì, cô ta đi vào trong phòng bếp, nhìn thấy một cô bé lạ mặt đeo tạp dề đang cắt trái cây.

Cô ta cho rằng người nọ là giúp việc, vì vậy đặt bánh kem xuống trước mặt Dung Hoan, mở miệng ra lệnh: "Cất bánh kem vào tủ lạnh."

Dung Hoan còn chưa kịp phản ứng, ngây người nhìn cô ta, Vũ Tử bị cô nhìn thì hơi không vui: "Nghe không hiểu hả?"

Cô ta vừa định xoay người rời đi thì chợt nghe giọng nam lành lạnh ở phía sau truyền tới: "Bản thân không có tay hay sao mà không cất?"

Giọng Phó Tư Diễn khiến lòng Vũ Tử đột nhiên nhảy dựng, cô ta hoảng sợ, chưa kịp quay đầu lại đã thấy anh lướt qua cạnh cô, đi tới phía sau "giúp việc", tự tay giúp cô tháo tạp dề, sao đó mỉm cười nhéo nhéo mặt cô bé: "Cắt trước nhiêu đó được rồi, đi thôi."

So với giọng lạnh nhạt khi nói chuyện với mình, giọng nói dịu dàng lúc này Vũ Tử chưa từng nghe qua.

Vũ Tử giật mình trừng mắt, nhìn Phó Tư Diễn dẫn Dung Hoan rời đi.

Vũ Tử vội đuổi theo bọn họ, hỏi Vũ Lương với ánh mặt kinh ngạc: "Người... Người này là..."

"Ờ, đây là cháu gái của Phó Tư Diễn, Dung Hoan."

Nhớ lại thái độ của mình với Dung Hoan, Vũ Tử xấu hổ tới mức mặt đỏ ửng, tiến lên ngồi vào cạnh Dung Hoan, nhiệt tình lại tha thiết: "Thì ra là cháu của anh Tư Diễn, chào em, chị là Vũ Tử, em có thể gọi là chị Vũ Tử, vừa rồi ngại quá..."

Phó Tư Diễn gắp một lát thịt bò cho vào bát của Dung Hoan, để cô dời lực chú ý lên người anh: "Ăn đi."

"Vâng."

Phó Tư Diễn lại gắp thịt trong nồi, đứng dậy vươn đũa về phía đối diện, Vũ Tử thấy vậy vội cầm bát lên, muốn đón lấy, ai ngờ--

Phó Tư Diễn lại gắp lát thịt kia vào trong bát Dung Hoan... Sau đó chuyển ánh mắt lạnh nhạt lên người cô ta.

Vũ Tử xấu hổ thu chén lại, vẻ mặt vô cùng ấm ức, Vũ Lương ở bên cạnh nhìn không nổi: "Vũ Tử, em ăn của em đi."

Vì xoa dịu bầu không khí xấu hổ này, Bạch Ngưng nâng ly gõ vào dĩa: "Nào nào nào, mọi người dô một cái! Chúc mừng... Thành phố Lâm vào đông đi! Đã lâu chúng ta không tụ tập."

"Hôm nay còn chưa đến đủ, Thừa Chi không đến." Vũ Lương nói.

Dung Hoan uống một nửa thì dừng lại, vừa rồi cô nghe gì ấy nhỉ? Thừa Chi?!

Tiêu Thừa Chi là ca sĩ nam mà cô thích nhất, sao cô lại không quen cái tên này được, nhưng sao bọn họ lại nhắc tới... Cô nhìn vẻ mặt bình thường của Vũ Lương, nghi ngờ có phải mình nghĩ nhiều rồi không.

Nói không chừng chỉ trùng tên thôi...

"Hoan Hoan, ngây người cái gì đó?" Phó Tư Diễn gọi cô.

Cô lấy lại tinh thần, nhìn người đối diện cười ngượng ngùng. Vũ Tử quan sát cô bé tóc đen môi mỏng bên cạnh, vô cùng nghi ngờ, từ khi nào thì Phó Tư Diễn có cháu gái?

...

Ăn xong, Dung Hoan và Bạch Ngưng ở trong phòng bếp chuẩn bị salad hoa quả, một lát sau Vũ Tử cũng chạy vào, tìm Bạch Ngưng nói chuyện phiếm: "Chị Bạch Ngưng này, hỏi chị chút chuyện liên quan đến anh Tư Diễn được không ạ?"

"Chuyện gì nào?"

"Dạo này anh ấy có bạn gái à?"

Động tác trộn salad của Dung Hoan khựng lại, trong lòng có cảm xúc khác thường.

"Không biết, chắc là không có." Bạch Ngưng trả lời.

Vũ Tử thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng cong lên: "Vậy là được rồi."

"Sao thế, em vẫn còn thích cậu ấy à?"

"Vâng ạ," cô ta chơi với mái tóc xoăn của mình, không hề kiêng kị mà thừa nhận: "Em vẫn luôn chờ anh Tư Diễn về nước, hơn nữa bây giờ em cũng không ngây thơ như trước đây nữa, nhất định anh Tư Diễn sẽ đổi cái nhìn về em, huống chi em là cô gái duy nhất mà anh ấy từng thích từ nhỏ đến lớn, chắc chắn anh ấy cũng đang chờ em."

"Choang-" Dung Hoan trượt tay, cái đĩa trong tay cô rơi xuống sàn.

Cô hốt hoảng cúi người xuống nhặt lên, mắt nhắm lại, ánh mắt có chút vi diệu. Bạch Ngưng vỗ vai cô trấn an: "Không sao đâu, để chị rửa là được rồi."

Sau khi Vũ Tử đi, Dung Hoan xếp lại đĩa trái cây, Bạch Ngưng để cô bưng đĩa trái cây lên cho bọn họ trước.

Dung Hoan quay lại phòng khách, tầm mắt lướt về phía sân sau, thấy bóng lờ mờ của một nam một nữ ở bên ngoài.

Phó Tư Diễn đứng đó, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc lập lòe ánh lửa, khói thuốc lượn lờ không nhìn rõ mặt. Mà bên cạnh anh là Vũ Tử, hai người như đang nói với nhau gì đó, trên mặt Vũ Tử là vươn nụ cười.

Ánh mắt của Vũ Tử khi nhìn Phó Tư Diễn, Dung Hoan biết, là ánh mắt của cô gái nhìn người mình thích, trong ánh mắt kia có mênh mông sao trời, nhưng chỉ có thể chứa một mình anh.

Tim cô như bị tàn thuốc trong tay anh làm bỏng, như nghìn vạn con kiến đang gặm cắn, đập thình thịch, gào thét.

Khó chịu đến phát đau.

Cô đột nhiên nhận ra, bản thân cùng nhìn Phó Tư Diễn với ánh mắt này.

Có điều những lúc thẳng thừng chỉ có thể giống như bây giờ, đứng ở phía sau anh.

Dung Hoan khép mi lại, cầm thật chặt chiếc đĩa trong tay, đi lên phía trước, bên tai vang lên giọng mềm mại của Vũ Tử, từng câu gọi "anh Tư Diễn" khiến cho tim người ta ngứa ngáy.

Dung Hoan đặt đĩa trái cây lên chiếc bàn bên ngoài, nhỏ giọng ngắt cuộc trò chuyện của họ: "Chú Phó, ăn trái cây..."

Phó Tư Diễn quay đầu lại nhìn cô, dụi điếu thuốc trong tay, lo trên người còn nặng mùi nên không đi tới chỗ cô, Vũ Tử trả lời trước anh một bước: "Cảm ơn em nha Hoan Hoan."

Vũ Tử xiên một miếng táo trong đó, đưa tới bên miệng Phó Tư Diễn: "Ăn thử?"

Phó Tư Diễn thờ ơ, ánh mắt tối sầm xuống, Vũ Tử ngượng ngùng thu tay lại.

Dung Hoan nhìn vào mắt anh, cụp mặt xuống quay người đang định đi, Phó Tư Diễn lại lên tiếng: "Nhóc con, lại đây."

Tuy ngây người nhưng Dung Hoan vẫn nghe lời đi về phía anh, Phó Tư Diễn cúi đầu nhìn đĩa trái cây của cô, nhướng mày hỏi: "Đây là Hoan Hoan làm à?"

"Vâng... Cháu lấy mỗi loại một ít, sau đó trộn với sốt salad."

"Có ổi không?"

Cô gật đầu, xiên một miếng ổi trong đĩa, giơ tay lên đưa tới miệng anh.

Cô chợt nhận ra mình đang đút anh, ngượng ngùng muốn rút tay về, ai ngờ Phó Tư Diễn vươn tay nắm lấy cổ tay cô, không cho cô nhúc nhích, sau đó hơi cúi xuống ngậm miếng ổi vào miệng.

Nhiệt độ nóng hổi trong lòng bàn tay anh xuyên qua làn da mỏng vào trong cơ thể Dung Hoan, tỏa ra khắp người, khiến tim cô đập nhanh, tai đỏ lên.

Vũ Tử bị làm ngơ đứng ở bên cạnh nhìn, lòng tự dưng tức giận.

Cô ta nhìn Dung Hoan vẫn còn đứng đó, cảm giác hiện tại cô đang vô cùng chói sáng, vì vậy cười nói: "Dung Hoan, em vào xem TV trước đi, chị và chú của em còn có chuyện cần nói."

Dung Hoan sửng sốt, còn chưa lên tiếng thì ánh mắt lạnh băng của Phó Tư Diễn đã bắn về phía Vũ Tử.

Ánh mắt anh không còn kiên nhẫn, giọng nói lạnh như nước: "Anh và em có chuyện để nói sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.