Dung Hoan bừng tỉnh, bị anh trêu ghẹo đến đỏ bừng mặt, như giọt mực đỏ lan ra khắp mặt: "Chú Phó..."
“Hửm?” Anh nâng cao âm cuối.
“Sao chú... chú đến đây tìm cháu?” Cô càng muốn biết, sao anh tìm được cô trong khuôn viên trường rộng lớn này.
Phó Tư Diễn chỉ cười cười, giọng nói của anh trầm thấp, thâm trầm như bóng đêm: "Vừa về đến nhà thì nhận được tin nhắn của người nào đó, chú lo lắng nên đến thăm cháu một lát."
Cho nên anh vừa mới đi công tác về là tìm cô ngay sao?
Cô còn đang chìm đắm trong suy đoán của chính mình, Phó Tư Diễn bỗng cúi xuống, đồng thời nhìn thẳng vào cô, nhẹ nhàng véo mặt cô, nhỏ giọng trêu chọc: "Nhóc con, có nhớ chú của con không hả?"
Đầu ngón tay ấm áp từ gò má truyền đến, giống như viên đường nóng chảy thấm vào da thịt, giọng nói của anh theo gió thoảng vào tai, đập vào tim cô như trống nhỏ đập thình thịch.
Cô hất tay anh ra, lùi lại một bước, ngượng ngùng phủ nhận: “Không có, cháu chỉ báo một tiếng thôi…”
Giọng nói cô mang theo chút nũng nịu đặc trưng của con gái, không chút lực sát thương như móng mèo mềm mềm, ngược lại còn làm tim anh mềm nhũn ra.
Anh cười nhẹ: "Ừm, Hoan Hoan ngoan nhất."
Cuối cùng anh muốn đưa cô về, Dung Hoan đè nén vui vẻ trong lòng, chạy lên trước nói với bạn cùng phòng một tiếng, sau đó quay lại tìm anh. Hai người chậm rãi đi về phía ký túc xá.
Dung Hoan bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-cung-chieu/2197660/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.