Editor: Mia
Phó Tư Diễn bế Dung Hoan lên, bước tới cửa, Kế Sâm trước nay là người thông minh sáng suốt lập tức tiến lên, đem cửa mở ra.
Phó Tư Diễn đi vào huyền quan*, xoay người nhìn về phía đỉnh đầu đang cúi thấp của Kế Sâm, lông mày nhíu lại, giọng điệu trở nên lạnh lùng hơn: "Đây là cách cậu trông chừng người khác sao?"
Kế Sâm trên trán đổ mồ hôi nói, "Xin lỗi Phó tiên sinh, món Dung tiểu thư uống là rượu cocktail, nên tôi cho rằng......"
Phó Tư Diễn thu hồi ánh mắt, cho phép anh ta rời đi.
Kế Sâm như được đại xá, bay nhanh thoát đi.
Phó Tư Diễn hướng trên lầu. Cô gái nhỏ nằm trong lòng ngực anh ngủ ngon lành, vóc dáng lùn lùn bé nhỏ, bế lên quả nhiên nhẹ đến mức giống như không nặng là bao.
Anh cụp mắt xuống, ánh mắt rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng hồng của cô, bất lực mỉm cười.
Tửu lượng thật là cực kỳ kém.
Vào phòng ngủ, anh đặt cô lên giường, cởi giày ra, vào phòng tắm lấy khăn lông ẩm nước lau mặt cho cô.
Ngồi ở bên giường, Dung Hoan dần dần bị động tác của anh đánh thức, cô mở to mắt nhìn anh, giọng nói tràn ra từ đôi môi đỏ mọng: "Chú Phó......"
"Làm sao vậy?"Anh dừng lại động tác.
Cô cúi đầu, lông mi run rẩy mang theo hơi nước từ đôi mắt trong veo, nhẹ giọng nói: "Chú tức giận sao?"
Anh ngồi xổm nửa người trước mặt cô, đôi lông mày nhướng lên nhuộm một nụ cười: "Hoan Hoan không nghe lời lúc nào, tại sao làm chú tức giận?"
Cô bẹp miệng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-cung-chieu/215359/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.