Dương Sóc ngẩn người, khen ngợi giơ ngón tay cái lên với Phó Tư Diễn, nói: “Khó trách lại có thể đàn hay như vậy, đứa nhỏ này quá giỏi!”
Phó Tư Diễn cười nhạt không nói, dường như cam chịu.
Dương Sóc chợt vỗ nhẹ vào lưng Dương Tuyết, “Cháu nhìn xem chị Dung Hoan đi, có thể vào khoa nhạc của đại học S là rất giỏi đó, về sau cháu nên chăm chỉ nhờ cô ấy chỉ dẫn về đàn piano, hiểu không?”
Chuyên ngành mà Dung Hoan theo học, chính là nơi mà cô ta tha thiết mơ ước được bước vào.
Dương Tuyết nhớ lại buổi sáng hôm nay, cô ta còn ở đây nhục nhã Dung Hoan không biết thưởng thức, giây phút này bỗng cảm thấy khuôn mặt nóng bừng, đau đớn.
Nhưng ngại ông nội vẫn đang ở đây, Dương Tuyết chỉ có thể gật đầu nghe theo: "Con sẽ học tập theo chị Dung Hoan thật tốt.” Cô ấy đỏ mặt liếc nhìn Dung Hoan, xấu hổ đến muốn chạy trốn.
Thấy đã sắp đến giờ, Phó Tư Diễn lên tiếng muốn đưa Dung Hoan đi về.
Sau khi lên xe, Dung Hoan và anh ngồi chung ở hàng phía sau, cô nhìn Kế Sâm ngồi ở ghế phụ, nhớ lại ở lần ở bar, anh ta cũng ở đó.
Không ai nói chuyện, không khí trong xe trở nên trầm mặc. Dung Hoan không nhịn được nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, chỉ thấy đôi mắt Phó Tư Diễn khép lại, tay đặt trên đùi.
Khuôn mặt đẹp trai nghiêng sang một bên như vẽ ra một đường cong hoàn hảo, hàng mi rậm rạp che đi đôi mắt.
Cô đang nhìn, đầu của người đàn ông bỗng ngoảnh về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tinh-cung-chieu/215357/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.