Sau khi ăn cơm xong, tôi đưa Nhu Phong về. Lúc đó trời vẫn chưa tối hẳnnên tôi từ chối ở lại chỗ Trường Hà. Lần này, tôi không hề do dự, trựctiếp đi xe máy qua thôn Viễn Vọng.
Tôi không tin mình không tìm được nguyên nhân những chuyện đangxảy ra gần đây, tôi không tin là bóng hình trong giấc mộng kia lúc nàocũng bám theo tôi "như hình với bóng".
Tôi đứng một mình trong gió thu lúc chiếu tà, lặng yên nhìn đámcỏ tranh khô vàng trước mặt, nhìn về con đường chạy dài mãi phía xa kia, thấy cây cối rung mình đón gió, cảm giác vô cùng thư thái, rất nhiềuchuyện cứ thế dâng trào rồi lại biến mất, rồi lại dâng trào. Trong lúcmọi suy tư cứ bồng bềnh kéo ra lại tôi vào như thế, nhưng dường như tôiđã có thể điều khiển được mạch tư duy của mình.
Và dù những đường nổi đó thật yếu ớt nhưng lại không đứt đoạn,tôi tin mình có thể men theo con đường đó để kéo những thứ mình cần ra.
Nụ cười tự tin thấp thoáng hiện lên trên khuôn mặt, nét cười đó, kể từ sau đêm mùng Mười tháng Bảy cơ hồ như rất ít xuất hiện trên môitôi, hôm nay, cuối cùng nó cũng đã trở lại.
Tôi quay người, đi xe máy thẳng về phía xa kia.
Đám cỏ tranh phía sau tôi, đột nhiên vang lên tiếng "xào xạc", âm thanh tinh tế mà giòn tan.
Tôi không ngoái đầu lại, vẫn chạy thẳng xe về phía trước, lúc đi qua rồi, tôi mới đưa mắt nhìn vào gương chiếu hậu thì thấy chiếc đuôirất đẹp của con gà đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tay-quy/2360713/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.