Cách khoảng mười trượng về phía bên phải có một bóng hình mờ nhạt, sauđó từng chút từng chút dần trở nên rõ ràng, có thể nhìn thấy tay, thấychân, thấy cơ thể, rồi quần áo đang bay bồng bềnh, nhưng không có đầu,đúng là không có đầu!
Tiểu Vương sợ hãi hét lớn rồi quay đầu ba chân bốn cẳng bỏ chạy, Trường Hà cũng ở ngay phía sau vội vã tháo chạy theo bản năng, riêngtôi cũng rất muốn chạy, nhưng lại không có cách nào nhấc chân nổi, có lẽ trong giây phút đó, trong đầu tôi không còn có khái niệm "chạy" nữa.Tôi cố gắng lùi một bước, lại lùi thêm bước nữa, nhưng bóng hình đókhông tiến lên mà chỉ yên tĩnh đứng im ở chỗ ấy.
Ánh mắt tôi đờ đẫn dán vào bóng hình đó, không biết là ý nghĩnào đang bám chất lấy trí óc tôi. Tôi thầm nghĩ nếu nó đuổi theo mìnhthì mình có thể chạy thoát khỏi nó được không? Nhưng nếu đã như thế thìtôi có chạy cũng chẳng có ý nghĩa gì, hóa ra Trường Hà không lừa chúngtôi, hóa ra mọi thứ không phải do Trường Hà tưởng tượng, hóa ra tất cảlà thật, là có quỷ thật. Nhưng liệu có phải là tôi cũng đang tưởng tượng không? Tôi véo mạnh cánh tay mình, rồi cảm giác đau đớn lan ra toàn bộcơ thể, tôi lại dụi dụi mắt, nhưng dù tôi có dụi bao nhiêu lần khi đưamắt lên nhìn thì nó vẫn đang đứng tĩnh lặng ở đó, cách tôi khoản mườitrượng, đầu của nó ở đâu? Nhất định là nó đang nó một nụ cười khinh miệt trước vẻ sợ hãi, lo lắng của chúng tôi.
L.úc này đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-tay-quy/2360633/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.