“Nếu em không đói thì làm việc khác đi?”
“Việc gì vậy?”
Cô vừa hỏi xong, Bộ Dực Thành đã bế cô đi đến chiếc giường lớn.
“A… anh Dực Thành, anh muốn làm gì?” An Chỉ Nguyệt hoảng sợ, hai tay ôm chặt cổ anh.
Bộ Dực Thành sải bước đến mép giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống, khuỷu tay chống đỡ sức nặng của thân trên rồi nhẹ nhàng áp cô xuống dưới ôm lấy cô.
Anh nheo mắt nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt như vô tội của cô, yết hầu cuộn lên xuống, giọng khàn khàn thì thào: “Em vừa nói không muốn gọi anh là anh Dực Thành đúng không?”
An Chỉ Nguyệt mím môi, lập tức không dám nhìn, khuôn mặt nóng rực.
“Vậy gọi là chồng đi… ” Anh nhếch khóe miệng cười, chủ động dẫn đường khiến cô không còn ngại ngùng nữa.
Trái tim anh ngọt ngào tràn ngập mật ngọt bởi vì đây là quyền lợi mà An Chỉ Nguyệt chủ động đưa cho anh.
Anh chưa bao giờ biết rằng khi cô xấu hổ lại vô cùng dễ thương khiến anh không muốn dừng lại.
An Chỉ Nguyệt mím môi cười, hai má và vành tai đỏ bừng, người đàn ông trên người cô đã có phản ứng rồi, khiến cô càng thêm thẹn thùng không chịu nổi.
Bộ Dực Thành cúi đầu xuống, đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên cổ cô.
Cảm giác nhột nhột khiến cơ thể cô động đậy, cô cười xấu hổ vùng vẫy: “Đừng, đừng làm thế, em nhột quá”
“Bảo bối, gọi một tiếng chồng đi, anh sẽ thả em ra.” Hơi thở nóng bỏng của anh phả lên cổ cô.
An Chỉ Nguyệt toàn thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-song-tinh-yeu/786404/chuong-698.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.