An Chỉ Nguyệt xấu hổ cười và nói: ‘”Chắc sẽ không khó ăn đâu, nhìn rất là ngon.”
Sau đó, cô lập tức ngồi xuống ghế nhìn anh: “Anh ngồi xuống cùng ăn đi.”
“Ừm.” Bộ Dực Thành bước đến đối diện chỗ cô, kéo ghế ngồi xuống, thong dong điềm đạm cầm dao nĩa lên ăn.
An Chỉ Nguyệt cũng lo lắng cúi đầu, nghiêm túc ăn bữa sáng.
“Ăn rất ngon.” Cô vừa ăn vừa không quên khen ngợi.
Đột nhiên, bầu không khí trở nên yên tĩnh lạ thường, An Chỉ Nguyệt cảm thấy không khí có chút hơi nặng nề, tính cách của Bạt Thành hướng nội, nếu cứ như vậy ở chung cả đời sẽ rất khó chịu.
Không khí càng thêm áp lực, khiến việc tiêu hóa của cô gặp khó khăn.
Cô suy nghĩ một hồi rồi nói: “Anh Dực Thành, từ nay để em nấu bữa sáng.”
“Tôi làm ăn không ngon sao?” Bộ Dực Thành ngước mắt lên và nhìn cô.
“Không, không, em không có ý đó.” An Chỉ Nguyệt vội vàng giải thích: “Đó là vì anh rất bận còn phải đi làm, để em sẽ làm tốt hơn.”
“Tôi có thể dậy sớm.” Bộ Dực Thành thẳng thắn nói.
An Chỉ Nguyệt á khẩu không nói được nên lời.
Là do anh quá mức thẳng thắn không thể hiểu được ý tứ của cô.
“Như vậy, anh sẽ rất mệt mỏi.”
“Không mệt.” Bộ Dực Thành lại đáp lại một câu khiến An Chỉ Nguyệt không biết nói gì tiếp.
An Chỉ Nguyệt thở dài một tiếng rồi tiếp tục ăn sáng.
“Kế tiếp em dự định như thế nào?” Bộ Dực Thành hỏi.
“Hả?” An Chỉ Nguyệt sững sờ và nghi hoặc nhìn anh.
“Tiếp theo em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-song-tinh-yeu/786372/chuong-665.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.