Chương trước
Chương sau
“Em không thiếu gì cả.”
“Nghỉ ngơi sớm một chút.” Bộ Dực Thành bước qua bên người cô và đi đến sofa.
An Chỉ Nguyệt trong lòng rối bời, suy nghĩ mông lung hỗn độn, rồi đột ngột quay người lại, khẩn trương nói một câu: “Anh Dực Thành …”
Bộ Dực Thành quay người lại, cau mày hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Em …” An Chỉ Nguyệt muốn nói lại thôi, bởi vì vào lúc này, cô không biết mình muốn nói điều gì.
Chuyện phát sinh ngày hôm nay, cô cũng chưa có cách tiêu hóa được, đột ngột kết hôn, đột nhiên thay đồ đạc mới trong nhà.
Bộ Dực Thành lặng lẽ nhìn cô, đôi mắt đen trong veo sâu thẳm đầy mê hoặc khiến người ta không thể nào nắm bắt được.
An Chỉ Nguyệt ngẩn người, nặn ra một nụ cười ngượng ngùng, chậm rãi nói: “Em là thật sự nghiêm túc.”
“… “ Ánh mắt của Bộ Dực Thành hơi trầm xuống, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn vài phần, nhìn không nói một lời.
“Chúc ngủ ngon.” An Chỉ Nguyệt nở một nụ cười nhẹ, nói xong liền xoay người bước nhanh vào phòng.
Bộ Dực Thành nhìn bóng dáng An Chỉ Nguyệt bối rối chạy về phòng, anh trầm mặc một lát, lặng lẽ nhìn cửa phòng đóng lại, khóe môi bất giác khẽ mỉm cười.
Nụ cười này xuất phát từ sâu trong trái tim, vô thức bộc lộ chân tình.
Cô ấy vừa nói, cô ấy là thật sự nghiêm túc?
Ừ, anh cũng rất nghiêm túc.
Bộ Dực Thành đi đến sô pha ngồi xuống, lấy điện thoại di động và giấy đăng ký kết hôn từ trong túi ra, trầm ngâm nhìn giấy đăng ký kết hôn.
Một lúc sau, anh nhàn nhã duỗi tay chống lên thành ghế, tìm đến nhóm trò chuyện trên điện thoại, bấm gọi cuộc gọi video trên mạng.
Trong nhóm video trò chuyện có 3 người.
Hách Nguyệt mở video đầu tiên.
Ngay sau đó là Kiều Huyền Thạc cũng kết nối video.
Trong video, Hách Nguyệt và Kiều Huyền Thạc đang mặc đồ ở nhà, ung dung nhàn nhã ngồi trên chiếc giường, hình như đang chuẩn bị đi ngủ.
“Thành, nay có tâm trạng thảnh thơi mà gọi video vậy, sau khi đảm nhận chức vị mới đã quen chưa? Hách Nguyệt cười hỏi.
“Ừ, vẫn còn tốt.” Bộ Dực Thành nhấp môi cười nhẹ nói.
Kiều Huyền Thạc: “Về nhà, cảm giác như thế nào?”
Bộ Dực Thành: “Bình thường.”
Kiều Huyền Thạc: “Đã nhiều năm như vậy không trở về, vậy mà chỉ cảm thấy bình thường thôi sao?”
Bộ Dực Thành: “Tôi đối với gia đình này không có tình cảm gì, nhà họ Bộ có tôi hay tôi cũng giống nhau cả thôi.”
Hách Nguyệt thở dài, lắc đầu nói: “Đúng là một người đàn ông tẻ nhạt. Đàn ông đã hơn tuổi 30, chuyện quốc gia đại sự không cần quan tâm đến nữa, công việc ở tập đoàn Vũ khí cũng không cần quá nhọc lòng, cậu nói đến cả gia đình cũng không quan tâm vướng bận. Cuốc sống của cậu như vậy không phải rất cô đơn sao.”
Kiều Huyền Thạc vội vàng nói: ‘Nếu không muốn ở lại đó, hãy trở về Tịch Quốc.”
Hách Nguyệt bùi ngùi nói: “Ba huynh đệ chúng ta, trời nam đất bắc, sống ở ba quốc gia khác nhau. Đến tán gẫu cũng phải gọi qua video, haizz …”
Bộ Dực Thành nghe thấy hai người bọn họ nói từng câu từng chữ cảm khái nói, nhưng thực ra là họ đang lo lắng cho anh nhiều hơn.
Quả thật, có muốn cũng thật khó để quay trở lại những ngày cùng nhau phong hoa tuyết nguyệt, say sưa hát.
(phong hoa tuyết nguyệt – ý nói những khó khăn gian khổ) Đối với những người anh em cùng vào sinh ra tử thì thứ tình cảm này không thể nào biến mất được. . ngôn tình sủng
Để không làm hai người bọn họ băn khoăn và lo lắng quá nhiều, họ chính là người đầu tiên mà anh muốn thông báo.
Anh chậm rãi cầm tờ giấy đăng ký kết hôn giơ lên trước camera nói: “Tôi đã kết hôn rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.