Lương Ý gật đầu đồng ý: “Ừm, mình cũng nghĩ anh ta không thể nào quan tâm đến cậu nghĩ gì, nên mình mới nói là anh anh ta là kẻ hẹp hòi.”
An Chỉ Nguyệt im lặng, đưa tay cầm lấy cái gối ôm bên cạnh lên, ôm vào trong ngực, chậm rãi dựa vào vai Lương Ý, tìm một vị trí thoải mái trên vai cô, ủ rũ thở dài, đôi mắt không nhìn về phía trước không có tiêu điểm. Trong đầu một mảng hỗn độn.
Cô cũng không hiểu tại sao mình không muốn rời xa ngôi nhà đó, cũng chỉ mới ở đó vài ngày những lại không bỏ được. Bị Bộ Dực Thành xua đuổi, cô luôn cảm thấy chán nản, không vui, cả người không có tinh thần, giống như chó con bị vứt bỏ.
“Chỉ Nguyệt, cậu định sẽ làm gì tiếp theo?” Lương Ý hỏi.
“Đi tìm chứng cứ chứng minh mình không phải hung thủ giết người, đi tìm việc làm, mình muốn nở nụ cười đối mặt với cuộc sống nghiệt ngã này, không cho phép mình gục ngã.” An Chỉ Nguyệt thì thào.
“Mình có thể giúp gì cho cậu không?”
“Cậu cho mình ở lại đây với cậu chính là sự giúp đỡ lớn nhất đối với mình lúc này, mình sẽ đi lại cẩn thận, cố gắng hết sức không để cho Doãn Nhược Thi và nhà họ Bộ biết mình sống cùng cậu, mình sợ sẽ liên lụy đến cậu.”
“Cậu nói ngốc nghếch gì vậy, cậu cứ yên tâm sống ở đây, mình không tin một xã hội có pháp luật, những kẻ đó dám làm bậy.” Lương Ý tràn đầy phẫn nộ.
An Chỉ Nguyệt chỉ cười khổ, không lên tiếng.
Bởi vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-song-tinh-yeu/786353/chuong-646.html