Chương trước
Chương sau

Lương Ý gật đầu đồng ý: “Ừm, mình cũng nghĩ anh ta không thể nào quan tâm đến cậu nghĩ gì, nên mình mới nói là anh anh ta là kẻ hẹp hòi.”
An Chỉ Nguyệt im lặng, đưa tay cầm lấy cái gối ôm bên cạnh lên, ôm vào trong ngực, chậm rãi dựa vào vai Lương Ý, tìm một vị trí thoải mái trên vai cô, ủ rũ thở dài, đôi mắt không nhìn về phía trước không có tiêu điểm. Trong đầu một mảng hỗn độn.
Cô cũng không hiểu tại sao mình không muốn rời xa ngôi nhà đó, cũng chỉ mới ở đó vài ngày những lại không bỏ được. Bị Bộ Dực Thành xua đuổi, cô luôn cảm thấy chán nản, không vui, cả người không có tinh thần, giống như chó con bị vứt bỏ.
“Chỉ Nguyệt, cậu định sẽ làm gì tiếp theo?” Lương Ý hỏi.
“Đi tìm chứng cứ chứng minh mình không phải hung thủ giết người, đi tìm việc làm, mình muốn nở nụ cười đối mặt với cuộc sống nghiệt ngã này, không cho phép mình gục ngã.” An Chỉ Nguyệt thì thào.
“Mình có thể giúp gì cho cậu không?”
“Cậu cho mình ở lại đây với cậu chính là sự giúp đỡ lớn nhất đối với mình lúc này, mình sẽ đi lại cẩn thận, cố gắng hết sức không để cho Doãn Nhược Thi và nhà họ Bộ biết mình sống cùng cậu, mình sợ sẽ liên lụy đến cậu.”
“Cậu nói ngốc nghếch gì vậy, cậu cứ yên tâm sống ở đây, mình không tin một xã hội có pháp luật, những kẻ đó dám làm bậy.” Lương Ý tràn đầy phẫn nộ.
An Chỉ Nguyệt chỉ cười khổ, không lên tiếng.
Bởi vì đã từng trải qua, cô biết rất rõ hiện thực của xã hội này, thật sự đúng là có những người một tay che trời, chỉ là phía sau có thực lực đủ mạnh hay không.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm, An Chỉ Nguyệt đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, ăn mặc giản dị đi ra ngoài.
Thật sự sợ sẽ mang đến phiền toái chi Lương Ý, cô cố hết sức không cho người nhà họ Bộ biết mình sống ở đây.

thẩm và có thể đem tôi thả ra? Tôi chỉ muốn cảm ơn người đó, và tôi cũng chỉ muốn tra ra thủ phạm thực sự. “
“Cô có thể hợp tác điều tra, thu thập chứng cứ, nhưng tôi thật sự không biết người đó, cho dù biết cũng không nói cho cô.”
“Có phải là Bộ Hướng Đình?”
“…” Trần Cảnh Ti nghi hoặc, hỏi: “Là cậu hai của Bộ gia?”
“Ừm, anh ấy đã nói với tôi rồi, cho nên anh chỉ cần gật đầu hoặc là lắc đầu, tôi sẽ không làm cho anh phải khó xử.”
“Tôi thật sự không biết.” Trần Cảnh Tư chỉ cười, ngữ khí bình thản nói.
An Chỉ Nguyệt bất lực nhìn anh, thở dài một hơi, chậm rãi đeo khẩu trang nói: “Được rồi, tôi sẽ không làm khó dễ anh, Trần Cảnh Tư, còn một chuyện nữa tôi muốn nói với anh, mặc dù tôi bây giờ nói miệng không có bằng chứng, nhưng tôi khẳng định rằng cái chết của Nhược Lam không tránh khỏi liên quan với em gái cô ấy. Tôi không chắc là cô ta có phải là kẻ giết người thực sự hay không, nhưng tôi biết chắc chắn rằng cô ta biết sự thật, mà cô ta lại có thù với tôi, muốn hại tôi, anh có thể điều tra từ cô ta, có lẽ có manh mối.”
“Em gái của người đã chết? Doãn Nhược Thi?” Trần Cảnh Tư cảnh giác nhìn cô một cách nghi ngờ.
“Đúng, là cô ta.” An Chỉ Nguyệt cẩn thận nhìn xung quanh, phát hiện bọn họ đều là cảnh sát, không có người ngoài, nên cô mới dám nói: “Sau khi tôi được thả, mấy lần gặp nguy hiểm, tôi không có bằng chứng gì chứng minh là cô ta đã làm vậy, nhưng tôi có thể kết luận rằng Doãn Nhược Thi đang trả thù. “
“Cô An, cô phải cẩn thận một chút, nếu có chuyện gì, nhất định phải tìm chúng tôi.”
An Chỉ Nguyệt cười khổ gật đầu: “Ừm.”
Cô hơi cúi đầu trước Trần Cảnh Tư, “Nếu anh Trần không chịu nói, tôi đi trước.”
Nói xong, An Chỉ Nguyệt xoay người chuẩn bị rời đi, Trần Cảnh Tư suy nghĩ một chút nói: “Cô cũng không cần phải đi nhà giam hỏi, sẽ chỉ tay không trở về, bọn họ không biết, nếu biết cũng sẽ không nói.”
An Chỉ Nguyệt sửng sốt, dừng lại.
Trần Cảnh Tư có thể nhìn thấu tâm tư của cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.