Chương trước
Chương sau
Trần Tĩnh gật đầu, cười ngượng: “Có thể thấy cô rất hận cậu ấy.”
Thù hận kết quá sâu, Lư Tiểu Nhã cũng cảm thấy thật bất đắc dĩ “Thôi bỏ đi, phu nhận nghỉ ngơi cho tốt, bà mới có thể từ từ nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra, hiện tại mọi người đều đang lo lắng tìm Tiểu Bảo.”
Trần Tĩnh lo lắng hỏi: “Tiểu Bảo là ai?”
“Cháu trai của phu nhân.”
“Cháu trai của tôi?” Trần Tĩnh từ từ nhắm mắt lại, đầu bắt đầu đau nhức, lông mày cau lại, đau đớn lẩm bẩm: “Cháu trai tôi bị bắt đi sao? Cháu trai tôi…”
Lư Tiểu Nhã cảm thấy vẻ mặt của bà càng ngày càng lộ rõ đau đớn, khó chịu, cô vội vàng cản Trần Tĩnh lại: “Phu nhân đừng cố nghĩ nữa, mau nghỉ ngơi đi ạ…”
“Đầu tôi đau quá.”
“Phu nhân…”
Lúc này, cửa đột nhiên bị đẩy ra, Doãn Đạo vội vàng bước vào nói: Sao mà không thể có tôi được chứ?”
Lư Tiểu Nhã sững người, nghiêng đầu nhìn về phía cửa, ngay cả Trần Tĩnh đang đau đầu cũng nhìn về phía cửa. Cả hai đều bất động và không kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn người đàn ông đang lao vào cửa.
Doãn Đạo nhìn Trần Tĩnh, sau đó nhìn Lư Tiểu Nhã, giọng nói cũng trầm hơn một chút, giả bộ bình tĩnh, táo tợn nói: “Cô xem, phu nhân lại đau đầu, vẫn là cân tôi Ở đây chăm sóc. A đúng rồi, đề phòng … đề phòng có tai nạn, là phụ nữ cô không thể xử lý được.”
“Sao anh đã quay lại rồi? “Lư Tiểu Nhã hít thở sâu.
Trần Tĩnh vừa mới nhức đầu nhưng khi thấy Doãn Đạo liền ngẩn người nghiêm túc như vậy, dường như nhìn thấy tình yêu đẹp của tuổi trẻ.
Tình yêu khiến con người ta trở nên ngu ngốc là chuyện bình thường.
Thật tốt a.
Bà mím môi cười, đầu không còn nhức nữa, từ từ nhắm mắt lại.
Lư Tiểu Nhã quên chăm sóc Trần Tĩnh, đi tới đẩy Doãn Đạo, lẩm bẩm nói: “Đi đi, mau đi … nhanh lên … Đừng xuất hiện trước mặt tôi, anh thật là… phiền phức.”
“Lư Tiểu Nhã, tôi nói cho cô biết, hành vi hiện tại của cô thật không đúng…”
“Đừng nói nhảm.”
Lư Tiểu Nhã đóng cửa lại rồi khoá nó luôn.
Ngày thứ năm khi Tiểu Bảo biến mất.
Tình trạng của Trần Tĩnh càng ngày càng tốt, bà không còn đau đầu nữa, nhưng bà đã quên hết mọi chuyện.
Sau khi được đưa về nhà, bà làm quen lại con trai và con dâu, cháu trai nhưng bà đã quên hết mọi chuyện trong quá khứ.
Kiều Huyền Thạc cảm thấy rằng ngay cả khi bà nhớ những sự kiện trong ngày xảy ra chuyện, cũng chưa chắc giúp được gì, anh không ép buộc Trần Tinh phải nhớ.
Để bà quên đi nỗi đau đã qua cũng là một điều tốt.
Ngày bầu cử Tịch quốc ngày càng đến gần.
Cung hội nghị Tịch quốc.
Kiều Đông Lăng gần đây thường xuyên ra vào nơi này, anh ta cũng sẽ đến đây để họp trong các chiến dịch bầu cử.
Là một ứng cử viên, anh ta tận hưởng tất cả những đặc cách trong cung hội nghị.
Trong văn phòng, Bộ Dực Thành đang thảo luận về lá phiếu với một số cấp dưới.
Đột nhiên, cánh cửa bị gõ, trợ lý đặc biệt bước vào và lịch sự nói: “Thưa chủ tịch, anh Kiều muốn gặp.”
“Anh Kiều nào?” Nếu là Kiều Huyền Thạc, trợ lý đặc biệt sẽ không được gọi là như vậy.
“Anh Kiều Đông Lăng.”
Vẻ mặt Bộ Dực Thành lập tức trầm xuống, anh nói với vài thuộc hạ: “Các người ra ngoài trước, tôi sẽ tiếp khách.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.