Chương trước
Chương sau
Hách Nguyệt nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, miệng đắng lưỡi khô nuốt nước miếng sau đó ngọt ngào nỉ non: “Quãng thời gian 4 năm ở bên em là những ngày anh cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc nhất”
Lam Tuyết ngẩn người, trầm mặc nhìn anh.
Bởi vì những lời này Hách Nguyệt chưa từng nói qua, cô vẫn luôn cho rằng anh cũng không quá để ý khoảng thời gian đó.
Hách Nguyệt cảm khái thở dài một tiếng, ánh mắt trở nên không có tiêu cự, hồi ức dần qua đi, khóe miệng không khỏi nhẹ nhàng cong lên: “Mỗi ngày về đến nhà đều có thể ăn cơm em nấu, bất luận em đã ăn cơm hay chưa thì vẫn sẽ ngồi xuống ăn cơm cùng anh, không quản anh chơi game hay làm gì thì em cũng không trách mắng còn chuẩn bị hoa quả ngồi bên cạnh anh, cùng trò chuyện với anh. Anh biết em không thích chơi game cũng không thích xem bóng đá, thời điểm diễn ra world cup, em vẫn thức trắng đêm cùng anh xem bóng tuy rằng anh biết em chỉ xem soái ca nhưng anh vẫn rất cảm động.”
“Có lẽ, ở trong lòng em anh là kim chủ nhưng ở trong lòng anh thì em là bạn gái anh, là người con gái anh yêu thương.”
Lam Tuyết hít sâu, cố gắng đè nén tâm tình kích động thấp giọng hỏi: “Vì sao em lại không có cảm giác anh coi em là bạn gái chứ? Mọi sinh hoạt của anh đều không có em, ngoại trừ căn phòng trọ kia ra thì bên ngoài chúng ta chính là người xa lạ, anh không giới thiệu em với bất kỳ người bạn nào, di động của anh cũng không có dấu vết gì của em, không lưu tên, không anh chụp, còn có anh…”
Hách Nguyệt cười chua xót, cắt ngang lời nói của cô rồi hỏi ngược lại: “Ngoại trừ thời gian đi học ra có phải toàn bộ thời gian còn lại của anh đều dành cho em?”
Lam Tuyết trầm mặc.
Nhớ lại quá khứ, sinh hoạt của người đàn ông này chính là như vậy, như một đường thẳng, nếu không đến trường học thì chính là ở trong phòng trọ với cô.
Cho dù anh thi lên Thạc sĩ vất vả như vậy nhưng vẫn cố gắng về nhà, thời gian huấn luyện quân sự xa xôi vẫn kiên trì trở về, quả thật là như vậy.
Hách Nguyệt chỉnh lại vị trí ngồi càng tiến tới gần Lam Tuyết giọng nói khàn khàn từ tính nói: “Không phải anh không muốn giới thiệu em cho bạn bè, ở bên ngoài đều đối với em như người xa lạ. Lúc đó là bởi vì anh rất sợ hãi, sợ hãi mất đi em. Thời điểm đó anh không có tiền, không có quyền, không có năng lực nếu như cha mẹ anh biết đến sự tồn tại của em, hậu quả….”
Lời nói của Hách Nguyệt đột nhiên im bặt, bi thương mà thở dài một tiếng: “Hậu quả chính là như bây giờ, điều anh sợ hãi cuối cùng vẫn xảy ra, em vẫn rời bỏ anh, không phải sao?”
“Em……”
Lam Tuyết áy náy không thôi.
Thì ra hết thảy mọi chuyện đều do không đủ niềm tin vào tình yêu của đối phương.
Hách Nguyệt cười chua xót, hốc mắt đột nhiên đỏ bừng, giọng nói cũng trở nên nặng nề hơn: “Em biết không?
Sau khi chia tay, bệnh trầm cảm của anh tái phát nghiêm trọng, không ai có thể biết được anh đã phải trải qua những gì, anh bị cha mẹ bức tới mức đã muốn tự sát hàng trăm lần, anh hận em, yêu bao nhiêu lại hận bấy nhiêu nhưng chính những hận ý đó, những hoài niệm, những ý nghĩ muốn trả thù em mới có thể cho anh lý do để tồn tại.”
“Hách Nguyệt……” Lam Tuyết nước mắt lưng tròng, đau lòng mà nhìn anh.
“Ngay từ khi bắt đầu biết em, anh đã tính toán mang em chạy tới chân trời góc biển, anh bắt em học ngôn ngữ của quốc gia này sau đó chờ em tốt nghiệp đại học anh sẽ cùng em kết hôn. Anh không lãng mạn như người ta, không cho em lời cầu hôn như em mong đợi nhưng anh không nghĩ tới em sẽ phản bội anh như vậy, cầm tiền của cha mẹ anh trả lại cho anh còn nói với anh những lời tàn nhẫn đó. Có lẽ em không thể biết được năm đó anh đã hận em bao nhiêu. Anh vì em mà đã đưa ra quyết định khó khăn nhất trong cuộc đời nhưng em lại mang đến cho anh một vết thương trí mạng, anh…”
“Thật sự xin lỗi anh, Hách Nguyệt”
Lam Tuyết nghẹn ngào, nước mắt đã sớm không tự chủ được mà nhỏ giọt xuống, đau lòng đến sắp không thở nổi.
Thì ra là cô sai rồi.
Cô đã quá sai lầm, cô không có cách nào tha thứ cho quyết định ngu xuẩn của bản thân khi đó.
“Em xin lỗi …” Lam Tuyết áy náy chảy nước mắt, cúi đầu, bờ vai khẽ run lên, nghẹn ngào nói: “Em bỏ anh, là sợ ảnh hưởng đến tương lai của anh, nếu lấy anh, bố mẹ anh sẽ cắt đứt quan hệ với anh, mọi chuyện trong nhà họ Hách không liên quan gì đến anh, họ còn đe dọa cuộc sống của em, người thân, bạn bè …”
“Đừng khóc.” Hách Nguyệt khẽ đưa tay lên lau nước mắt cho cô: “Bây giờ anh đã biết rồi, vậy nên anh không hận em nữa, đừng tự trách bản thân, đừng khóc nữa, sau này đừng làm những chuyện ngu ngốc như vậy nữa.”
“Vâng.” Lam Tuyết không dám nhìn thẳng Hách Nguyệt, nhìn chằm chằm xuống ga giường, để cho lòng bàn tay to của Hách Nguyệt lau nước mắt cho cô.
Sau khi lau nước mắt cho cô, anh mới miễn cưỡng buông khuôn mặt mịn màng của cô, ánh mắt thiêu đốt dán chặt vào đôi môi đỏ mọng của cô, cổ họng cuộn trào lên xuống, nhưng anh không dám bước tiếp.
“Bố mẹ anh sẽ đến đây phải không?”
“Không, nhưng có thể không lâu nữa họ sẽ cử người đến đưa anh và hai con về.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.