Hách Nguyệt chế nhạo khinh bỉ, cười còn xấu hơn khóc: “Haha, haha, tôi biết các người dám làm như vậy, cũng sẽ làm như vậy, trên đời này nếu nói về độ tàn nhẫn, thì không ai so sánh nổi với ba mẹ của Hách Nguyệt tôi.” Hách Danh Chấn tức giận mắng: “Đừng nói nhảm nữa, đem hai đứa nhỏ ra đi, tao không có nhiều thời gian nói nhảm với mày.” “Tôi sẽ đưa chúng đến đó vào sáng mai.” Hách Nguyệt vội vàng nói, như mất hết sức lực: “Hai đứa vừa nhìn thấy Lam Tuyết bị bắt đi, tâm trạng rất khó bình tĩnh, hôm nay để bọn chúng ở nhà bình tĩnh lại đã.” Hách Danh Chấn và Đỗ Xuân Lan nhìn nhau và cảm thấy điều đó có lý, chuyện đã đến mức này, họ nghĩ Hách Nguyệt không thể nào phản kháng được nữa. “Được rồi, sáng mai anh hãy mang chúng về nhà, không cần phải mang theo quần áo và đồ chơi rẻ tiền, chúng ta sẽ đặt may những bộ quần áo được thiết kế riêng và những đồ dùng cần thiết hàng ngày cho chúng.” Đỗ Xuân Lan nói, bước đến bên Hách Danh Chấn và khoác tay ông. Hách Danh Chấn nhìn Hách Nguyệt trầm tư một lát, ông cũng biết Hách Nguyệt từ nhỏ đến lớn chưa từng chống lại bọn họ, không phải vì anh không dám, mà là bởi vì anh biết không thể chống lại bọn họ, tự mình biết thân biết phận. “Được rồi, chúng ta quay về trước.” Hách Danh Chấn đồng ý và đi cùng Đỗ Xuân Lan rời đi. trũng sâu hiện lên tia trầm mặc, trái tim mệt mỏi đến phát điên, sắp ngã quỵ. Không
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]