Hách Nguyệt giật mình, bất động nhìn lửa hận trong đôi mắt Lam Tuyết, cơ thể anh cứng đờ, ánh mắt sâu thẳm của cô ẩn chứa một nỗi buồn vô cùng ảm đạm. “Mẹ tôi chết rồi, bà ấy đã tự sát…” “Chuyện gì đã xảy ra?” Hách Nguyệt nắm lấy vai Lam Tuyết, nhìn vẻ mặt đau khổ khóc lóc của cô, lo lắng hỏi: “Em nói mẹ tôi đến bệnh viện tìm mẹ em? “. Lam Tuyết bực tức đẩy Hách Nguyệt ra, ném điện thoại cho anh rồi hét lên: “Video ở đây. Tự xem đi. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bất kì một ai trong Hách gia.” “Đừng hòng mơ tưởng cướp đi con gái tôi. ” Dứt lời, Lam Tuyết lập tức đứng lên, lau nước mắt, xoay người bước lên lầu hai. Hách Nguyệt cầm điện thoại lên, mở thư viện, xem video mới nhất. Nhìn thấy mẹ mình nói với một bệnh nhân nằm liệt nhiều năm với một trái tim yếu ớt, nói ra những điều về con gái của mình khiến bà ấy không thể chịu đựng được. Bà ấy nắm chặt tay, mạch máu lộ ra, đôi mắt hiện lên những tia đỏ, ứa nước mắt. “Em đi đâu?” Hách Nguyệt để điện thoại xuống, đi tới trước mặt Lam Tuyết, nắm lấy tay cô kéo đến trước mặt anh: “Bây giờ đã muộn rồi.” “Buông ra.” Lam Tuyết hất tay anh ra, xoay người bước đến tủ lấy quần áo ra, Hách Nguyệt bực bội đỡ trán, hít một hơi dài, tim như bóp nghẹt muốn phát điên lên, giọng khàn khàn buồn bã: “Hai con ngủ rồi, em bỏ đi vào đêm khuya như vậy, các con sẽ không được an toàn.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]