Càng ngày càng tới gần, lòng cô càng rạo rực, nụ cười rạng rỡ sưởi ấm cả thế giới.
Nhưng ngay trước khi ôm, đột nhiên một con ngựa hoang lao tới và phi nước đại.
Mắt thấy sắp được ôm đứa con của chính mình.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, con ngựa hoang tốc độ quá mức cuồng dã.
“A……” Cùng với một trận tiếng thét chói tai, con ngựa phi qua người ba đứa nhỏ.
Ba đứa nhỏ nháy mắt ngã xuống đất.
Bạch Nhược Hi chạy qua như điên, nhưng đứa nhỏ ngã trước mặt cô, cô càng chạy lại càng thấy đứa trẻ cách xa mình.
“Con à…… Con à……”
Bạch Nhược Hi vẫn không ngừng gọi họ, nước mắt khẽ rơi.
Mà lúc này, đột nhiên cảm giác được có người lay bả vai mình.
Bạch Nhược Hi chậm rãi mở mắt ra.
Trần nhà, căn phòng quen thuộc được lắp đặt theo chiều ngang.
Bên tai truyền đến giọng nói nhẹ nhàng lo lắng của một người đàn ông, “Em gặp ác mộng sao? Không có việc gì, không có việc gì, không cần sợ hãi.”
Cô theo giọng nói, nghiêng đầu nhìn sang.
Đập vào mắt chính là khuôn mặt đẹp trai của Doãn Đạo.
Nhìn thấy anh, Bạch Nhược Hi không nhịn được nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Anh về nước khi nào?”
“Mới vừa xuống máy bay.” Doãn đạo ngồi ở trên ghế, bên cạnh giường cô, “Anh mang về rất nhiều đồ ăn ngon, vừa xuống máy bay đã nóng lòng muốn gặp em ngay.”
“Cảm ơn anh.”
Doãn đạo nhìn cô bằng ánh mắt cực kỳ dịu dàng, nhìn khuôn mặt phờ phạc của cô, “Có phải em mang thai rất mệt không? Em gầy đi rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-song-tinh-yeu/786184/chuong-477.html