“Cô đang lén lút làm động tác gì đấy?” Doãn đạo lạnh mặt hỏi.
Lư Tiểu Nhã nhanh chóng cầm lấy điện thoại, cất vào túi quần, nói lắp lẩm bẩm: “Tôi…tôi không có lén lút, đó chỉ là là một tin nhắn rác.”
Chột dạ, Lư Tiểu Nhã chậm rãi nhướng mày, trộm liếc nhìn Doãn đạo một cái, trong nháy mắt kia ánh mắt đối diện ánh mắt sắc bén của người đàn ông, ngay lúc hai mắt nhìn nhau, Lư Tiểu Nhã nhanh chóng tránh ánh mắt sắc bén của anh, khẩn trương cuối đầu xuống nuốt nuốt nước miếng.
Lư Tiểu Nhã cúi đầu, hít sâu một hơi.
Tên biến thái đáng chết, hiện tại cắn chết cô không buông, những ngày sau này sẽ không dễ dàng gì, nếu muốn sống phảu tìm cách chơi “chết” hắn mới được.
Trời mưa to.
Bạch Nhược Hi đến Khâu Quốc đã là ngày thứ ba.
Kiều Huyền Thạc cũng đã mất tích hơn mười ngày.
Mặc dù vừa mệt vừa khổ nhưng Bạch Nhược Hi chưa từng nghĩ đến việc dừng lại.
Cô vừa từ bệnh viện ra ngoài, vẫy lấy một chiếc xe taxi, nói với tài xế là đi đến bệnh viện gần nhất, sau đó cô ghé vào cửa kính nhìn ra bên ngoài đường cái.
Mưa càng lúc càng to, trên đường người đi thưa thớt, có vài người che ô trên đường cũng nhanh bước.
Trên đường toàn bộ là nước ngập tràn.
Đi một đoạn đường, tài xế quay về phía Bạch Nhược Hi nói: “Phía trước chính là bệnh viện, nhưng mà đoạn đường khá xấu lại ngập nước, xe không đi qua được.”
Bạch Nhược Hi không nghe hiểu ông ta nói cái gì, dùng tiếng Khâu Quốc nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-song-tinh-yeu/786137/chuong-430.html