Chương trước
Chương sau

Thời điểm tới gần cửa sổ Kiều Huyền Thạc đột nhiên nhảy lên nhưng đối phương cũng cùng lúc nổ súng, viên đạn găm trúng bụng anh đồng thời một tiếng động lớn vang lên, thân thể anh linh hoạt tông vỡ cửa kính nhảy ra ngoài.
Sát thủ trong giáo đường cũng nhanh chóng đuổi theo anh.
Tới cửa sổ, hắn nhằm thẳng về hướng người đàn ông đang lảo đảo trên đường lớn mà nổ súng.
Đường phố yên lặng bỗng nổi lên tiếng súng từ bốn phương dội lại khiến cho lòng người hoảng sợ không dám thò mặt ra ngoài xem có chuyện gì đang xảy ra.
Sát thủ sau khi nổ một loạt đạn lập tức nhảy qua cửa sổ nhanh chóng đuổi theo Kiều Huyền Thạc.
Kiều Huyền Thạc che lại vết thương đang không ngừng chảy máu trên bụng sau đó chạy vào một con đường nhỏ. Anh dùng hết ý chí chống lại cơn đau đớn từ cơ thể truyền đến. máu từ vết thương chảy ra quá nhiều khiến cơ thể anh suy yếu.
Từ sau khi anh bắt đầu điều tra trường học của Kiều Huyền Bân anh cũng đã cảm giác có người theo dõi anh. Xem ra anh đoán không sai, Kiều Huyền Bân đã không còn là người anh cả mà anh từng biết.
Kiều Huyền Thạc cố hết sức lẩn trốn nhưng vẫn không thoát khỏi được tên sát thủ phía sau, tiếng bước chân càng ngày càng sát gần.
Đối phương hẳn là một sát thủ chuyên nghiệp, giờ phút này anh lại đang bị thương nơi này cũng không quen thuộc địa hình, hết thảy phải xem ý trời thôi.
Thời khắc lao ra khỏi con hẻm nhỏ, trước mặt Kiều Huyền Thạc là một mảng đồng không mông quạnh, vài tòa kiến trúc tách rời nhau quả thực là không có chỗ để trốn.
Máu trên bụng càng lúc càng chảy ra ào ạt.
Đúng lúc này từ xa truyền đến động cơ xe mô tô, tiếng động vô cùng lớn kèm thêm đèn pha chót mắt từ nơi xa phóng tới.
Trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc này, Kiều Huyền Thạc không còn thời gian để suy nghĩ nhiều nữa mà trực tiếp lao ra đường cái.
Chiếc xe phân khối lớn đang phóng trên đường đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông lao ra chặn đầu xe khiến cho tài xế sợ hãi phanh gấp.
Lốp xe ma sát trên đường lớn, đầu xe mất lái trượt dài đụng vào giải phân cách, cả người và xe đều văng ra xa sau đó nằm rạp trên mặt đất.
Kiều Huyền Thạc không kịp nhìn xem thương thế của đối phương liền lập tức chạy tới dựng xe dậy leo lên rồi phóng đi như bay.

Trong nháy mắt, đau đớn tràn ngập mỗi tế bào trên người Kiều Huyền Thạc, loại đau đớn thấu xương này khiến ý chí của Đại Tướng Kiều nháy mắt tiêu tan.
Anh biết, bả vai trúng đạn rồi.
Đau đớn dâng lên đế đỉnh điểm, ạnh biết bản thân không thể chống cự lâu thêm nhưng vẫn cố gắng hết sức để chạy thật nhanh ra khỏi đoạn đường núi, rời xa giáo đường, rời xa nơi này.
Ánh trăng sáng tỏ nhuộm trắng con đường núi hoang vắng, gió thổi lá cây lay động, bầu trời lấp lánh ánh sao như vẽ nên một bức họa bì.
Mặc dù biết tên sát thủ kia không thể đuổi kịp nữa nhưng anh vẫn cố gắng chạy thật nhanh về phía trước, hy vọng có thể nhìn thấy một ngọn đèn dầu từ nhà dân, hy vọng có thể nhìn thấy một trấn nhỏ.
Nhưng thân thể anh càng ngày càng suy yếu, sức lực cạn kiệt xe mất lái cứ thế lao đi.
Thân thể của Kiều Huyền Thạc lăn xuống một mảng ruộng trống, mùi rơm rạ, mùi bùn đất, mùi lá cây khô sàn sàn bốc lên.
Kiều Huyền Thạc nằm thẳng trên mặt đất, dùng tay che lại vết thương trên bụng nhìn cảnh đêm đẹp đến mê người, một cánh tay khác của anh lấy điện thoại di động từ trong túi quần nhấn cuộc gọi nằm trong đầu danh sách. Chỉ mất khoảng 5 giây đồng hồ để điện thoại di động tự gọi cho dãy số của Bạch Nhược Hi. Tại thời khắc sống chết này, người mà anh không yên tâm nhất là Bạch Nhược Hi.
Tịch Quốc Bữa Tiệc chào đón cô chủ nhỏ nhà họ Doãn đã bắt đầu được một lúc.
Nhưng Bạch Nhược Hi vẫn chưa biết làm thế nào để giải quyết đám phóng viên kia nên vẫn cứ ở trong phòng không chịu đi xuống.
Đúng Lúc này, điện thoại lại vang lên.
Tên người gọi là Kiều Huyền Thạc, cô vừa gọi cho anh cách đây chưa đầy 20p hiện tại anh đã gọi lại không biết có chuyện gì cô liền khẩn trương đứng lên chạy ra ban công nghe điện thoại.
Sau khi bắt máy cô liền gấp gáp hỏi: “Anh ba, có chuyện gì vậy?”
Đầu bên kia không có trả lời mà chỉ có tiếng thở dốc trầm đục của người đàn ông, như thể đang dùng hết sức lực toàn thân để thở vậy.
“Anh ba, anh có nghe em nói không?” Bạch Nhược Hi sốt ruột kêu lên.
Lúc này giọng nói khàn khàn của Kiều Huyền Thạc mới truyền đến: “Nhược Hi, buổi tiệc được tổ chức thuận lợi chứ:”
“Dạ, vẫn đang diễn ra. Anh ba, ở bên đó chắc giờ này khoảng 2,3 giờ sáng sao anh ba còn chưa ngủ?”
“Hiện tại anh đang ngắm sao, đến bây giờ anh mới biết bầu trời đêm cũng đẹp không kém gì trời xanh. Chúng ta chưa bao giờ cùng nhau ngắm sao, nếu có cơ hội, chúng ta sẽ cùng nhau đi dã ngoại để ngắm sao trời.”
“Được”. Bạch Nhược Hi đáp, sau đó cảm thấy có gì đó không ổn, cô nhíu mày, nghe giọng nói yếu ớt của Kiều Huyền Thạc không khỏi lo lắng hỏi: “Anh ba, anh sao vậy? giọng nói của anh giống như…”
Cô còn chưa nói hết lời thì Kiều Huyền Thạc đã ngắt lời cô mà lẩm bẩm: “Có lẽ là do anh mệt quá, anh muốn ngủ nhưng …Nhược Hi hôm nay em thổ lộ với anh một lần đi?”
Bạch Nhược Hi bất ngờ nghe được yêu cầu của anh, bất giác kinh ngạc đến ngây người: “Thổ lộ? thổ lộ cái gì?
“Một lần này thôi là đủ rồi:” Giọng nói của người đàn ông càng ngày càng trầm thấp, dường như không nghe rõ lời anh nói: “Từ trước đến nay, em chưa bao giờ nói ra ba từ, anh muốn nghe”
Bạch Nhược Hi đột nhiên che miệng lại, nước mắt phút chốc đã lưng tròng.
Trái tim đập điên cuồng giống như một phút sau có thể nhảy ra khỏi lồng ngực, run rẩy, đau đớn, đầu ngón tay không nghe sai sử mà phát run liên tục.
Theo những gì cô biết về Kiều Huyền Thạc thì anh ba của cô không phải là loại đàn ông sến súa này. Đặc biệt lần này anh ra nước ngoài chấp hành nhiệm vụ, anh tuyệt đối sẽ không nghĩ đến những chuyện nhi nữ tình trường. Thanh âm yếu ớt của anh đã chứng minh hết thảy.
Yết hầu của Bạch Nhược Hi nóng rát nghẹn ngào hét lớn: “Kiều Huyền Thạc, anh nghe cho rõ, em không muốn thổ lộ với anh qua điện thoại, Anh muốn nghe em nói gì thì hãy về đây, đứng trước mặt em, em sẽ nói cho anh nghe.”
Nói rồi cô liền khoác áo choàng lên vai, cầm theo điện thoại di động xoay người xông về phía cửa lớn.
Lam Tuyết cùng chuyên viên trang điểm thấy vậy đều ngơ ngác.
Bên kia điện thoại di động, Kiều Huyền Thạc nhàn nhạt cười, ôn thanh tế ngữ lẩm bẩm: “Anh Yêu Em, Nhược Hi”.
“Anh ba, anh đang ở đâu? Hiện tại anh đang ở chỗ nào?”
Bạch Nhược Hi khóc nấc, nước mắt rơi đầy trên mặt làm nhòe đi lớp trang điểm, giọng nói nghẹn ngào vừa gọi Kiều Huyền Thạc vừa nhằm hướng lầu một lao xuống.
Nhưng chính lúc này đầu dây bên kia điện thoại đã không còn tiếng đáp lại, ngay cả tiếng hít thở trầm trọng của Kiều Huyền Thạc cũng đã biến mất.
Bạch Nhược Hi chạy xuống tới lưng cầu thang liền bắt gặp Doãn Đạo đang đi lên lầu hai tìm cô, thấy Bạch Nhược Hi mất khống chế vừa nghe điện thoại vừa khóc lóc gọi tên Anh ba qua điện thoại, anh ta liền xông lên phía trước nắm lấy bả vai của Bạch Nhược Hi vừa lay vừa gấp gáp hỏi: “Nhược Hi, có chuyện gì vậy?”
“Anh….” Trong phút chốc khi nhìn thấy Doãn Đạo, Bạch Nhược Hi không thể bình tĩnh được nữa, nước mắt lăn dài nức nở: “Anh ba, anh ấy xảy ra chuyện, anh ấy nhất định đã xảy ra chuyện rồi, anh mau đi cứu anh ấy, em cầu xin anh mau đi cứu anh ấy…”
“Kiều Huyền Thạc sao? Anh ta đang ở đâu?” Doãn Đạo không khỏi nhíu mày, gấp gáp hỏi:”
Lúc này Bạch Nhược Hi mới phản ứng lại, không dám ngắt cuộc gọi của Kiều Huền Thạc xờ lên túi quần của Doãn Đạo nói: “Anh, anh cho em mượn điện thoại, em phải gọi cho A Lương, anh ba đã xảy ra chuyện, anh ba …”
Bạch Nhược Hi khóc nức nở dường như không thể thở nổi, bờ vai nhỏ không khỏi run lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.