Trong Tay Kiều Huyền Thạc Sau khi Phương Tiểu Ngọc đọc kết quả, cả người luống cuống, cầm tờ giấy kết quả xét nghiệm mà khóc lóc đau khổ: “Con gái tôi ở đâu rồi? Con gái tôi hiện giờ đang ở nơi nào? Tại sao lại như thế này … Tại sao lại thành ra như thế này? Làm sao con gái ruột của tôi lại có thể biến mất. Ôi, đứa con tội nghiệp của tôi bây giờ ở đâu?”
Doãn Chi Nguyên cũng đau buồn ngồi xuống bên cạnh Phương Tiểu Ngọc và ôm chặt bà vào lòng và an ủi: “Vợ ơi, đừng lo lắng, con của chúng ta vẫn còn sống và đã trưởng thành. Bà xem có mẫu ADN để kiểm tra, điều đó có nghĩa là con bé đã xuất hiện rồi.”
“Con của chúng ta bây giờ đang ở nơi nào? Con gái của mẹ, con gái của mẹ ở đâu?” Phương Tiểu Ngọc ôm kết quả và bật khóc.
Doãn Nhuỵ nghiến răng nghiến lợi nhìn ba người trước mặt, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống, nhưng lúc này ai thèm đếm xỉa đến tâm trạng của cô ta nữa chứ.
Doãn Chi Nguyên hai mắt đỏ lên, chậm rãi nhìn về phía Doãn Đạo: “A Đạo, em gái con đâu? Bây giờ con có ADN của con bé, con chắc chắn có thể tìm thấy con bé, phải không?”
Doãn Đạo hít sâu một hơi, sờ sờ cằm, rất sầu muộn nói: “Đúng vậy, chỉ là …”
Anh muốn nói nhưng lại thôi, nếu đi hỏi Kiều Huyền Thạc, không biết anh ta sẽ giở trò quỷ quyệt gì hay muốn điều kiện trao đổi.
Chuyện này rất lằng nhằng.
Doãn Chi Nguyên nghiêm nghị ra lệnh: “Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-song-tinh-yeu/786071/chuong-364.html