Trần Tĩnh vẫn còn lo lắng, bà nhích người lại gần Kiều Huyền Thạc, cúi người, đưa tay sờ lên trán anh.
Kiều Huyền Thạc lập tức kéo cổ tay bà: “Mẹ, con không sao.”
“Đừng nhúc nhích.” Trần Tĩnh nhíu mày, cẩn thận cảm nhận nhiệt độ trong lòng bàn tay mình.
Kiều Huyền Thạc đành phải để bà sở vào trán.
Được một lát, Trần Tĩnh nhất thời không cảm nhận được. Bà lập tức đứng dậy, đi tới bên cạnh Bạch Nhược Hy và hỏi: “Tiểu Hi, vừa rồi thu dọn em có thấy nhiệt kế ở đâu không?”
Bạch Nhược Hy lấy hộp thuốc ra: “Ở bên trong này, có chuyện gì vậy ạ?” Cô tìm lấy và đưa cho Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh cầm lấy nhiệt kế, lập tức xoay người, lo lắng đi về phía Kiều Huyền Thạc, buông một câu: “Thạc trông có vẻ không được khỏe.”
Bạch Nhược Hy vội vàng để đồ trong tay xuống, và đi theo Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh cầm lấy nhiệt kế điện tử đi đến bên người Kiều Huyền Thạc, ấn nút vào trán Kiều Huyền Thạc, liếc nhìn nhiệt độ, sau đó lại đưa vào tai Kiều Huyền Thạc bấm, rồi lại lấy ra nhìn lần nữa.
Bạch Nhược Hy lo lắng nuốt nước bọt: “Anh ba làm sao vậy?”
“Anh không sao.” Kiều Huyền Thạc mở mắt và nở một nụ cười nhẹ nhìn về phía hai người phụ nữ.
Trần Tĩnh nhíu mày, rất lo lắng nói: “37 độ tám rồi, gần 38 độ, làm sao có thể không sao được? con bị sốt nhẹ rồi, con cảm thấy khó chịu từ khi nào?”
“Ngày hôm qua bắt đầu cảm thấy bị đau đầu, sau khi uống thuốc thì cảm thấy tốt hơn.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-song-tinh-yeu/786069/chuong-362.html