Cả một đêm hoan ái, vẫn không làm người đàn ông sung sức này cảm thấy thỏa mãn.
Bạch Nhược Hi vẫn đang buồn ngủ, cảm giác được có một đôi bàn tay to đang muốn nhóm lửa cơ thể cô, xoa nắn khắp nơi.
Cô bực bội duỗi tay ra đẩy bàn tay của người kia ra: Hừm … đừng động nữa “Nhược Hi, tỉnh dậy đi.”
“Hư, không muốn, em muốn ngủ tiếp.” Bạch Nhược Hi lẩm bẩm, khoan thai chui vào trong lồng ngực Kiều Huyền Thạc.
Kiều Huyền Thạc thổi vào tai cô, thì thầm bằng một giọng khàn khàn đầy cuốn hút: “Cùng anh trở về nhà họ Kiều.”
“Không muốn.”
“Chúng ta sẽ sống trong nhà riêng của chúng ta.”
Bạch Nhược Hi khẽ giật mình, ý thức trở nên tỉnh táo hơn một chút, nhà của chúng ta?
Ngôi nhà đó là nơi ở của tướng quân sao?
Cô cũng nhớ nó, nhưng đó không còn là nhà của cô nữa, và cô không có đủ tự tin để sống ở đó.
Bạch Nhược Hi dụi mắt, miệng lẩm bẩm: “Đừng chỉ nghĩ đến bản thân chúng ta, chúng ta cũng phải xem xét cảm xúc của chị Tĩnh, nếu em sống ở trong đó, anh có bao giờ nghĩ đến cảm giác của chị Tĩnh sẽ như thế nào khi mẹ em đến đó tìm em không?”
Vậy chúng ta hãy chờ thêm vài ngày nữa đi, chỉ qua vài ngày nữa thôi trời sẽ sáng trong. Kiều Huyền Thạc xúc động tự mình lẩm bẩm. (ý của Thạc là mọi chuyện sẽ trở nên rõ ràng).
Bạch Nhược Hi không hiểu ý anh ta, với lấy điện thoại di động, nhìn xe, dự báo thời tiết trên màn hình, dùng điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-song-tinh-yeu/786064/chuong-357.html