Chương trước
Chương sau
Kiều Huyền Thạc vừa mới dứt lời, đưa tay ôm lấy sau lưng Bạch Nhược Hy,, kéo đầu cô xuống hôn môi cô, đầu lưỡi tiến quân thần tốc.
Một tay khác cách lớp áo, trực tiếp xoa nắn nơi mềm mại của cô, sức lực hơi nặng khiến giọng phản kháng thẹn thùng của Bạch Nhược Hy bật ra từ cổ họng.
Cho dù muốn phản kháng, nhưng cơ thể.
vẫn rất thành thật cọ cọ vào người anh.
Nụ hôn của anh nóng bỏng mà thâm tình, hai tay châm lửa khắp nơi trên cơ thể cô, vuốt ve qua lớp áo ướt đẫm.
Đám lửa này chạy lên vừa nhanh vừa rực.
Cho dù anh “ngẩng đầu” dữ dội, vẫn không làm bước tiếp theo.
Nụ hôn sâu này khiến Bạch Nhược Hy cảm thấy sắp ngạt thở, anh chậm rãi rời khỏi cánh môi hồng nhuận của cô, hơi thở hỗn loạn, giọng khàn khàn mà trầm thấp thì thầm: “Muốn không?”
Bị chọc cho cả người nóng rực, Bạch Nhược Hy xấu hổ nhắm mắt lại, hai tay đặt lên lồng ngực rắn chắc của anh, khẽ gật đầu: “Ừm”
“Muốn cỡ nào?”
Bạch Nhược Hy khẽ cắn môi, xấu hổ vùi đầu vào vai anh.
Bàn tay người đàn ông thò vào váy cô, tà mị thì thầm bên tai cô: “Muốn thì, tự mình ra tay đi, cho em một cơ hội lấy lòng anh”
“Anh Ba, anh..” Bạch Nhược Hy xấu hổ thẹn đến đỏ mặt, thở gấp: “Anh… em… em không biết…”
“Em biết.”
*Có phải em làm theo ý anh, anh sẽ tha thứ cho em không?”
“Xem kỹ thuật của em đã” Kiều Huyền Thạc.
cười khẽ ngọt ngào, du côn hà hơi vào bên tai cô: “Biểu hiện của em là chỉ tiêu để anh tha thứ cho em, thể hiện tốt một chút.”
Bạch Nhược Hy cần môi dưới, xấu hổ đến nỗi cả người nóng lên, cảm thấy muốn tìm cái hang để chui vào, cô là người phụ nữ rất truyền thống, giờ phút này, tên lưu manh này ý đồ dẫn cô đi vào con đường của phụ nữ “xấu”.
Giờ phút này, dục vọng được châm lên, khó mà lắng lại được.
Còn phải vất hết óc lấy lòng để có được sự tha thứ của anh Im lặng một lát, Bạch Nhược Hy lấy dũng khí, tự lẩm bẩm: “Không quan tâm nữa, làm thì làm”
Cô lập tức ngồi dậy trong ngực anh, nheo đôi mắt ngượng ngùng mà mê hoặc lòng người, nhìn người đàn ông trước mặt, giọng nũng nịu trở nên rất dịu dàng: “Huyền Thạc, xin chỉ dạy nhiều hơn”
“Anh rất chờ mong…”
Nước trong bồn tắm chậm rãi trở nên nóng hổi trong sự nhiệt tình, sóng tình sóng sánh.
Đêm dài dằng dặc, kích tình lan ra khắp nơi.
Không thể nói là đòi hỏi vô độ, nhưng Bạch Nhược Hy cũng triệt để mệt chết, người đàn ông này được voi lại đòi tiên, lòng tham không đáy, từ phòng tắm đến giường lớn, từ trong nước đến trong chăn.
Cuối cùng, thỏa mãn tất cả yêu cầu của anh mới tha cho cô, mệt mỏi dựa vào lồng ngực anh ngủ mất.
Sáng sớm hôm sau.
Nắng sớm ấm như xuân, trời trong gió nhẹ.
Ánh nắng chiếu xuống ban công, trong căn phòng to lớn xa hoa, dưới chiếc chăn màu xám, Bạch Nhược Hy lười biếng dịch cơ thể, chui vào vòng ôm rắn chắc.
Kiều Huyền Thạc đã dậy từ sớm, nghiêng người, yên tĩnh nhìn Bạch Nhược Hy ngủ say, ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt trắng nõn của cô, vén từng sợi tóc của cô ra.
Ngắm nhìn nhan sắc xinh đẹp của c¿ tình của anh trở nên vô cùng thoải mái.
Biểu hiện ngây ngô của cô buổi tối hôm qua khiến anh rất hài lòng.
Chỉ hồi tưởng lại thôi, đã muốn ôn lần nữa.
Ngón tay của anh lướt nhẹ từ mặt Bạch Nhược Hy tới dưới vành tai cô, dịu dàng miêu tả.
Trong mơ Bạch Nhược Hy cảm thấy hơi ngứa, vội rụt bả vai, tiếp tục chui đầu vào lồng ngực anh.
Độ ấm thấm vào tận tim, bức tường thịt rần chắc rộng rãi, hơi thở dương cương mát lạnh, tất cả tốt đẹp như vậy. Bạch Nhược Hy cảm thấy mình đang ở trong lồng ngực.
Kiều Huyền Thạc.
Cô chậm rãi tỉnh dậy từ cơn ngủ mơ, dụi dụi mắt mắt, nheo đôi mắt nhập nhèm, giọng khàn khàn lẩm bẩm: ‘Anh Ba…
“Tính rồi à? Giọng anh vô cùng nhẹ nhàng hỏi.
“Ừm, anh cứ sờ em, muốn ngủ cũng không ngủ được” Giọng cô nũng nịu mang theo không vui.
Kiều Huyền Thạc cười khẽ, đưa tay quấn lấy sợi tóc của cô, ôm eo cô, kéo nhẹ một cái.
Cơ thể cô lại lăn vào vòng ôm của anh, dán lên cơ thể anh.
Bạch Nhược Hy hơi cứng người, lập tức hiểu ý anh, hai tay vội chống lên ngực anh: “Đừng mà, em không còn sức nữa”
“Anh có.”
“Anh đánh thức em vì muốn việc này à?” Cô bĩu môi, híp con ngươi mông lung nhìn vào đôi mắt tà mị của anh.
Kiều Huyền Thạc ôm cô nhẹ xoay người, đè lên cô, chống khuỷu tay hai bên đầu cô, nhìn xuống cô: “Thời gian không còn sớm nữa, hôm nay là lễ đính hôn của Hách Nguyệt”
“Vậy cũng không cần sớm như vậy chứ.”
Kiều Huyền Thạc ghé đầu vào bên tai cô, tà mị thì thào: “Bởi vì, anh không hài lòng lãm với biểu hiện của em buổi tối hôm qua, em cần phải luyện tập nhiều hơn, làm đến khi anh hài lòng mới thôi”
“Anh, ưm..” Bạch Nhược Hy tức giận mở miệng, nhưng còn chưa nói ra miệng, cô đã bị tấn công.
Cảnh xuân vô hạn, châm lên một đốm lửa sáng sớm.
Triền miên một buổi sáng.
Hai người rời giường, cùng nhau tắm rửa.
Tắm rửa xong, hai người quấn khăn tắm đi đến tủ quần áo.
Kiều Huyền Thạc thay một bộ âu phục màu đen chất lượng tốt, Bạch Nhược Hy chọn lựa cà vạt hợp với anh từ trong tủ quần áo.
Đứng trước mặt Kiều Huyền Thạc, thắt cà vạt cho anh, cô không quen thắt cà vạt lắm, cho nên vô cùng chăm chú.
Kiều Huyền Thạc nhìn xuống gương mặt xinh đẹp chăm chú của cô, lắng lặng chờ đợi, ánh mắt nhìn cô nóng bỏng mà thâm Tình.
Bạch Nhược Hy cười khẽ nói: “Anh Ba, thật là anh là kiểu đàn ông cởi áo có thịt, mặc áo thì lại gầy, khi anh mặc đồ tây vô cùng đẹp trai, khí chất thật sự rất tốt”
“Vậy mặc quân trang thì sao?”
Bạch Nhược Hy mím môi cười cười, qua một lát mới nói thầm hai chữ: “Đẹp trai hơn”
“Vậy em thích anh mặc quần áo gì nhất?”
Động tác của Bạch Nhược Hy dừng lại, ngửa đầu nhìn về phía anh, ánh mắt trở nên ngượng ngùng, giọng kiên định nghịch ngợm: “Em thích anh không mặc gì”
Kiều Huyền Thạc buồn cười, không khống chế nổi đưa tay véo nhẹ khuôn mặt của cô: “Chỉ dạy một đêm mà đã có tiến bộ lớn.”
Bạch Nhược Hy bị đau sờ sờ mặt, chu môi nói thầm: “Anh càng lúc càng giống lưu manh rồi đấy”
Cho dù giọng cô rất nhỏ, nhưng Kiều Huyền Thạc vẫn nghe thấy, lập tức trả lời cô: “Cho dù là lưu manh, vậy anh cũng chỉ giở trò lưu manh với em.”
Bạch Nhược Hy lập tức ngậm miệng lại, chịu đựng không nói câu nào, không ngờ giọng nhỏ như vậy mà anh còn có thể nghe được, cô không nhịn được le lưỡi.
Kiều Huyền Thạc nhẹ nhàng ôm lấy gáy cô, cúi đầu thì thầm vào tai cô: “Tạm thời anh không có ý định tha thứ cho em”
“Vì sao?” Bạch Nhược Hy khẽ giật mình, vô cùng kinh ngạc: “Buổi tối hôm qua chẳng phải còn rất tốt sao? Hơn nữa buổi sáng hôm nay anh còn… Còn Kiều Huyền Thạc nhướng mày, giọng dịu dàng như nước nỉ non: “Anh hi vọng em có thể duy trì tinh thần lấy lòng anh buổi tối hôm qua, tiếp tục không ngừng…”
Bạch Nhược Hy nắm chặt bàn tay trắng như phấn, gắng sức đánh vào lồng ngực anh, bực bội xấu hổ khuôn mặt đỏ bừng: “Đừng, đừng”
Cô xấu hổ xoay người rời khỏi tủ quần áo, ngồi xuống giường lớn, sờ lên gương mặt nóng hổi hít sâu mấy hơi, nhớ tới mình buổi tối hôm qua, xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm lỗ chui xuống.
Anh muốn thay đổi cô thành người phụ nữ phóng đãng trên giường sao?
Lúc này, chuông điện thoại di động vang lên.
Bạch Nhược Hy hiếu kì đứng lên, đi đến trước tủ đầu giường, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại di động.
Điện thoại là của Kiều Huyền Thạc.
Mà trên màn hình điện báo. tên: Sa Na.
Tâm tình cô vốn vui vẻ bỗng xuống thấp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.