Hay cho một câu không thẹn với lương tâm. Kiều Huyền Thạc phẫn nộ nhìn chằm chằm Doãn Nhụy. Thấy Doãn Nhụy chột dạ bối rối, căng thẳng khẽ nuốt nước miếng, toàn thân như nhũn ra, ánh mắt lấp lóe. Kiều Huyền Thạc lạnh lùng hỏi: “Cô mang thai như thế nào, không ai biết, nhưng cô nói là bị Nhược Hy tìm người hại, mời đưa ra chứng cứ” “Em có chứng cứ thì em còn ở đây nói sao? Em đã trực tiếp bảo cảnh sát đi bắt cô ta rồi Kiều Huyền Thạc cười nhạt một tiếng, không chút hoang mang hỏi lại: “Vậy sao cô biết?” “Ba người đàn ông đó nói “Người nào?” “Không biết.” “Địa điểm” “Quên rồi.” Hai người giằng co, Doãn Nhụy ra vẻ bình Tĩnh, câu nào cũng chắc nịch. Sắc mặt Kiều Huyền Thạc vô cùng khó coi, đè nén phần nộ trong lòng, hận không thể lập tức bóp chết cô ta. “Vậy cô nhớ gì?” Anh gân từng chữ. “Giả” Kiều Huyền Thạc nói ra một câu chém đinh chặt sát, không hề kiêng dè. ‘Sắc mặt Doãn Nhụy lập tức xám ngoét, ánh mắt phần nộ trở nên dữ tợn, hung hăng trừng Kiều Huyền Thạc. Kiều Huyền Thạc lạnh lùng uy hiếp: “Cô hãy cố hưởng thụ thời gian không còn nhiều nữa đi, một khi tôi tìm được tội danh có thể sẽ không nhân từ nương Doãn Nhụy dùng hết sức lực toàn thân cần môi dưới, muốn cắn đến chảy ra máu, mắt đỏ bừng trào dâng nước mắt, nắm chặt tay run lẩy bẩy, gầm thét như kẻ điên: “Vi sao? Tại sao lại đối xử với em như vậy, rốt cuộc em đã làm sai điều gì?” “Dây chuyền
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]