Bạch Nhược Hy đi đến sau lưng Kiều Huyền Thạc, nhìn người phụ nữ trước mặt Kiều Huyền Thạc qua bóng lưng anh.
Ưu nhã hào phóng, đảm thảm sang trọng.
Nhìn rất thông minh, rất đoan trang.
Giờ phút này, Bạch Nhược Hy ngại bước tiếp.
Cô đang hỏi mình có tư cách gì đi lên tra hỏi?
Bởi vì cô không có tư cách, không có tư cách tham gia vào cuộc sống của Kiều Huyền Thạc, cô chỉ là vợ cũ của anh, con gái của kẻ thứ ba mà anh hận đến tận xương.
Khi cô chần chừ, Lam Tuyết đi tới từ đãng sau Bạch Nhược Hy, cô ấy mỉm cười gọi: “Anh Kiều, thật trùng hợp quá”
Kiều Huyền Thạc quay người, khí nhìn về phía Lam Tuyết, vừa khéo đối mặt với đôi mắt trong trẻo của Bạch Nhược Hy.
Anh khẽ giật mình, cô gái bên cạnh cũng nhìn về phía Bạch Nhược Hy.
Giây phút mất chạm mắt, Bạch Nhược Hy nháy mắt lúng túng, vội cười cứng ngắc, giọng rất nhỏ gọi một câu: "Anh Ba
Kiều Huyền Thạc mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như nước, bỏ mặc người phụ nữ bên cạnh mình, đi về phía Bạch Nhược Hy căng thẳng liếc về phía cô gái sau lưng Kiều Huyền Thạc, sợ đối phương sẽ để ý, cô vội nói: "Em chỉ đi qua, trùng hợp thôi, không muốn quấy rầy hai người, hai người cứ tiếp tục chọn váy cưới đi em..
Kiều Huyền Thạc đi đến trước mặt cô, đưa †ay nhẹ nhàng nắm tay cô trong lòng bàn tay, vuốt ve, hạ giọng thì thầm: “Còn giận anh không?”
Bạch Nhược Hy ngẩng đầu nhìn anh, có chút ngạc nhiên, tâm tình phức tạp.
Đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-song-tinh-yeu/786018/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.