Chương trước
Chương sau
Kiều Huyền Thạc cất điện thoại vào túi quần, quay người bước vào phòng.
Trần Tĩnh đang lấy quần áo từ trong tủ ra, gấp vào vali, trên mặt bà toàn nước mắt. Thấy Kiều Huyền Thạc gọi vào, Trần Tĩnh vội vàng nói: “Huyền Thạc, mẹ sẽ sống cùng với Nhược Hy và con, chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc Nhược Hy, nhưng con không thể để mẹ ở đây một mình, con không ở đây, mẹ cũng không muốn ở, mẹ… “
Kiều Huyền Thạc nắm lấy tay Trần Tĩnh kéo bà lên giường.
“Mẹ đừng lo lắng, Nhược Hy vừa gọi điện từ chối con đi qua”
Trần Tĩnh sững sờ, trấn tĩnh lại, hỏi: “Nếu như lo lắng cho thân thể của Nhược Hy, thì con có thể đưa cô ấy đến đây. Nhà chúng mình ở đây khá lớn, lại có người hầu, cô ấy…”
“Em ấy đến đây với tư cách gì?” Kiều Huyền Thạc hỏi ngược lại.
Trần Tĩnh lập tức không nói nên lời.

“Nhược Hy không thể sống ở đây, ắt nguy hiểm” Vẻ mặt của Kiều Huyền Thạc lạnh lùng và nghiêm nghị, giọng điệu của anh rất nghiêm túc.
Trần Tĩnh nắm tay Kiều Huyền Thạc lo lắng thì thầm: “Huyền Thạc, con vẫn muốn tái hôn với Nhược Hy sao? Con vẫn muốn tái hôn với cô ấy…”
Kiều Huyền Thạc lo lắng đứng lên, khi nói đến vấn đề này, anh rất đau, dùng năm ngón tay vuốt mái tóc ngắn của mình, xoay người đi ra ngoài ban công.
Vì Bạch Nhược Hy, anh đã buông tha cho An Hiểu và Kiều Nhất Hoắc, vì Bạch Nhược Hy mà anh kìm nén nỗi hận này trong lòng, anh cảm thấy có lỗi với mẹ mình và gia đình này, anh không thể làm tổn thương người mẹ đã đau khổ nhiều năm của anh nữa vì Bạch Nhược Hy anh có thể làm tất cả.
Trần Tĩnh nhìn theo bóng lưng cô độc của anh, một luồng phiền toái bao trùm lấy bà ấy, buồn bực không nói nên lời.Cả hai người đều im lặng và không nói gì.
Không khí dường như đóng băng, mọi người đều đang suy nghĩ.
Sau khi đứng yên lặng ở ngoài ban công hồi lâu, Kiều Huyền Thạc trở về phòng, nhẹ giọng nói: “Mẹ, nghỉ ngơi sớm đi, con về phòng trước.”
“Ừ” Trần Tĩnh đáp, nhìn chăm chăm vẻ mặt mờ mịt nhìn bóng lưng anh rời khỏi phòng.
Buổi tối hôm nay, Trần Tĩnh đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến sự ích kỷ của mình, nghĩ đến hạnh phúc của con trai bà ấy liền đau đớn.
Cả đêm bà ấy không ngủ được.
Sau khi Doãn Nhụy chuyển đến, Trần Tĩnh cảm thấy nhất định sẽ rất phiên toái. Trong buổi tập thể dục buổi sáng của bà ấy, Doãn Nhụy theo sau, mọi kiểu tiếp cận táo tợn và ân cần.
Khi bà đang đọc sách, Doãn Nhụy cũng ngồi bên cạnh để đọc cùng bà ấy, ngay cả khi bà ấy không chú ý, cô ấy có thể tìm ra nhiều vấn đề khác nhau để thu hút sự chú ý của bà ấy.
Mua cho bà mỹ phẩm, hàng xa xỉ, đồ trang sức, món ngon trên núi dưới biển Mát-xa và phục vụ trà nước cho bà ấy.
Trần Tĩnh có thể coi là người có tính tình rất tốt cũng bị sự dày vò táo tợn của Doãn Nhụy mà phát điên.
Phẩm chất của Trần Tĩnh là rất tốt, bà ấy không nói những điều khó chịu hay làm những điều quá đáng để từ chối Doãn Nhụy, nhưng Doãn Nhụy lại có da mặt dày đạt đến một tầm cao mới.
Trần Tĩnh cảm thấy Doãn Nhụy không phải đến đây sống để chơi với chị gái cô ấy, hoặc để làm hài lòng Kiều Huyền Thạc, mà thay vào đó là toàn tâm toàn ý trên cơ thể mình.
Điều này khiến Trần Tĩnh khó chịu.
Một tuần trôi qua.
Doãn Nhụy hoàn toàn không có ý định rời đi.
Ngay khi Trần Tĩnh xuống lầu, Doãn Nhụy đã hét vào mặt bà ấy và nói: “Cô ơi, cháu chưng tổ yến cho cô. Là tổ yến ngon nhất mà mẹ cháu mang từ nước ngoài về. Cô xuống dùng thử xem”
“Cám ơn” Trần Tĩnh nhàn nhạt trả lời cô ấy, khuôn mặt bằng phẳng, lạnh lùng bước xuống.
Cánh cửa được mở ra.
Kiều Huyền Bân nắm tay Doãn Âm và bồng theo một bé trai đi vào, tạo ra không khí vui vẻ cho gia đình.
Trần Tĩnh đi đến đầu cầu thang, khi bà ấy nhìn thấy cậu bé, khuôn mặt bà ấy lập tức chìm xuống.
Kiều Huyền Bân bế cậu bé và nói:” chào bà nội đi con.”
Cậu bé lễ phép hét lên với Trần Tĩnh: “Chào bà nội”
“Chà, xin chào Thiếu Dương” Trần Tĩnh mỉm cười nhìn đứa trẻ, sau đó nhìn lên Doãn Âm và Kiều Huyền Bân.
Doãn Âm dịu dàng cười, “Mẹ, buổi trưa tốt lành.”
Trần Tĩnh nhìn Doãn Âm, ánh mắt trở nên lạnh lùng, trên mặt lộ ra một nụ cười lễ phép và cứng ngắc, giọng điệu nhàn nhạt rất bình tĩnh nói: “Thiếu Dương không giống ba của nó chút nào, mà giống chú hai của ba nó hơn… “
Sắc mặt Doãn Âm chợt trầm xuống, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, nhìn Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh bình tĩnh nhìn cô ta, nở một nụ cười khó hiểu.
Kiều Huyền Bân hơi giật mình khi nghe những gì mẹ anh ta nói.
Anh ta biết Thiếu Dương không phải con mình, nhưng cũng lựa chọn tin tưởng Doãn Âm, con trai không phải của hai người bọn. Vì vậy, lời nói lúc này thật cay nghiệt.
Kiều Huyền Bân sắc mặt càng ngày càng xấu, Trần Tĩnh đi đến bên cạnh cậu bé, hai tay ngồi xổm xuống đỡ vai cậu bé, nhẹ nhàng hỏi: “Thiếu Dương bao nhiêu tuổi rồi?”
“Bảy tuổi”
“Con sống ở nhà bà ngoại đúng không?”
“Dạ” Dương Dương gật đầu.
Trần Tĩnh sờ sờ đầu tự lẩm bẩm: “Thật sự là càng nhìn càng giống chú hai”
Doãn Âm tức giận hỏi: “Mẹ, mẹ có ý gì?
Trần Tĩnh đứng dậy, với thái độ nhẹ nhàng, không hề vội vàng nói: “Thì cô nghe được cái gì thì ý tứ như vậy”
“Mẹ..” Doãn Âm nghiến răng nghiến lợi, đột ngột nắm chặt, khí tức nguy hiểm và lạnh lùng vô cùng bay lên. Các đường nét trên khuôn mặt cũng trở nên gớm ghiếc, cô ta nóng lòng muốn xé toạc nỗi uất hận của Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh vẫn bình tĩnh nhìn cô ta, bình tính vô cùng.
Doãn Nhụy cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức tiến lên xoa dịu bầu không khí: “Chị, đưa Thiếu Dương vào phòng thay quần áo đi. Em sẽ hầm tổ yến cho bác gái, lát nữa hai người cùng nhau xuống nhà ăn.” Trái tim Doãn Âm dâng lên vì tức giận, nhưng giọng nói của Doãn Nhụy đã kéo sự tỉnh táo của cô ta trở lại, cản chặt môi dưới, ôm lấy Thiếu Dương rồi đi về phía cầu thang.
Kiều Huyền Bân thái độ cũng trở nên lạnh nhạt hơn, chậm rãi nói: “Mẹ, những gì mẹ vừa nói có chút quá đáng”
“Quá đáng?” Trần Tĩnh sắc mặt tối sầm lại, thất vọng nhìn Kiều Huyền Bân, bà ấy đã nhắc nhở anh ta như vậy rồi mà anh ta vẫn không phân biệt được đúng sai sao?
Giờ phút này, Trần Tĩnh chỉ hận sắt không ra thép, ba đứa con trai của bà ấy đã tan nát cõi lòng. Do Kiều Nhất Hoắc kìm kẹp bà ấy, bà ấy không dám công khai việc ngoại tình của Doãn Âm và Kiều Nhất Hoắc rất khó chịu khi nhìn thấy con trai cả, nhưng con trai cả thà bị sa đọa và tin tưởng vào Doãn Âm.
Con trai thứ hai và thứ ba lại yêu con gái của tiểu tam, hai anh em vẫn đang trong vòng bí mật.
Trần Tĩnh không cách nào hiểu được tại sao chồng cũ của bà, Kiều Nhất Hoắc, một người đàn ông ngược đãi như vậy, lại sinh ra ba loại si mê.
Trần Tĩnh tức nói: “Vậy thì sau này tôi không nói gì nữa, sẽ không quan tâm đến các anh nữa” Nói xong, bà ấy quay người đi về phía cầu thang.
Doãn Nhụy vội vàng bước tới nắm lấy tay Trần Tĩnh: “Cô, đừng nóng giận, chúng ta cùng nhau ăn yến sào cho đẹp da”
Trần Tĩnh rút tay ra, lạnh lùng nói: “Cô gái, tuy rằng nhà cô giàu có, nhưng cô còn trẻ nhàn rồi mỗi ngày, cô không cảm thấy giống như một con ăn bám sao?”
Doãn Nhụy sắc mặt lập tức tối sầm lại, kinh ngạc bất động, khó có thể nhìn ra cực hạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.