Kiều Huyền Thạc vừa mới đi đến đã nghe được câu nói của Doãn Âm. Anh đứng ở sau lưng bọn họ, ánh mắt lạnh lẽo lóe lên một ánh sáng sắc bén. Khí thế phẫn nộ lập tức tăng lên, nhưng vì nể mặt Kiều Huyền Bân nên anh mới không nói gì đến Doãn Âm, im lặng không nói gì. Anh quét mắt nhìn tất cả mọi người ở đây.
Kiều Ngọc Nhi rời khỏi chỗ Kiều Đông Hải, nói đến chỗ Kiều Huyền Hạo, rồi sau đó đi đến bên cạnh anh ta, quan tâm hỏi han: “Anh hai, anh không sao chứ?” “Không sao” “Anh đừng lo, chắc chắn hung thủ là kẻ trộm rồi. Có lẽ do hắn ta bị dì Thu phát hiện nên mới nhẫn tâm giết chết dì ấy. “Ừ” Kiều Huyền Hạo trả lời một tiếng lạnh nhạt. Kiều Ngọc Nhi hít sâu một hơi, từ từ đưa tay sờ lên cánh tay của Kiều Huyền Hạo, rồi ôm lấy tay anh ta: “Anh hai, anh đừng đau buồn quá được không?” Kiều Huyền Hạo mím môi, giọng nói đau buồn hơn: “Tôi không đau buồn đâu, vì có người sẽ càng đau khổ hơn nhiều” “Ai?”
“Nhược Hy..” Kiều Huyền Thạc buột miệng thốt ra, lập tức đi đến đón cô. Nghe thấy tiếng nói, tất cả mọi người đều nhìn về phía sau, thấy Bạch Nhược Hy đang cực kỳ đau thương đi tới. Kiều Huyền Thạc vội vàng đi đến đón cô, nhưng tốc độ vẫn không nhanh băng Kiều Huyền Hạo. Anh đột nhiên dừng chân lại, nhìn Kiều Huyền Hạo tiến lên đỡ lấy cánh tay Bạch Nhược Hy, đỡ lấy cơ thể lảo đảo sắp ngã của cô. “Sao em lại tới đây?” Bạch Nhược Hy rơi lệ đây mặt, từ từ ngẩng đầu lên nhìn Kiều Huyền Hạo, nghẹn ngào nói: “Anh hai, kia không phải dì Thu đúng không? Dì Thu đâu rồi? Dì Thu đâu rồi?” Tâm trạng Kiều Huyền Hạo lập tức trầm xuống, nhìn khuôn mặt khổ sở của Bạch Nhược Hy, trái tim anh ta như bị bóp nát: “Nhược Hy, đó là dì Thu, dì Thu..” “Không phải đâu..” Bạch Nhược Hy không tin được, liều mạng lắc đầu, nước mắt rớt xuống cằm, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất. Tay cô kéo chặt cổ tay áo của Kiều Huyền Hạo, lôi kéo thật mạnh: “Đó không phải dì Thu, anh gạt em, dì Thu tốt bụng như vậy, chưa từng gây thù oán với ai, làm sao chết được, không… Kiều Huyền Hạo nhìn cô la khóc mất kiểm soát, cực kỳ đau lòng, duỗi một tay lên vai cô, kéo cô vào lòng. Trong lúc đau khổ mất đi phương hướng, Bạch Nhược Hy dựa vào ngực Kiều Huyền Hạo khóc lớn. Kiều Huyền Hạo xoa đầu Bạch Nhược Hy, an ủi cô: “Nhược Hy, đừng đau buồn quá, nhất định chúng ta sẽ tìm được hung thủ mà, nhất định chúng ta sẽ báo thù giúp dù Thu” “Hức hức… Em muốn đi gặp dì Thu lần cuối, cho em đi xem được không? Anh hai, cho em đi xem…” “Em đừng nhìn, hung thủ quá tàn nhãn, gương mặt của dì Thu đã..” Kiều Huyền Hạo không nói nên lời, nghe thấy tiếng khóc thút thít đau khổ của Bạch Nhược Hy, anh ta cũng khó chịu đến nỗi nghẹn ngào. Không phải anh ta đau lòng vì mất đi dì Thu, mà là vì Bạch Nhược Hy mà đau lòng, anh †a cũng sẽ đau lòng. Kiều Ngọc Nhi buồn bực nằm chặt tay, chuẩn bị xông lên, nhưng Kiều Huyền Thạc đã nhanh hơn cô ta một bước, lôi Bạch Nhược Hy ra khỏi sự ôm ấp của Kiều Huyền Hạo. Kiều Huyền Hạo sửng sốt, kinh ngạc nhìn Kiều Huyền Thạc. Bạch Nhược Hy vẫn đang đau khổ nên hoàn toàn không nhận ra được là mình bị ai kéo ra, chỉ cúi đầu khóc nức nở. Sắc mặt Kiều Huyền Hạo lạnh xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt cao thâm khó đoán của Kiều Huyền Thạc, tức giận mắng: “Em ba, Nhược Hy đã đau lòng lắm rồi, cậu còn có tâm trạng ghen tuông à? Cô ấy là em gái của tôi, không phải vợ của cậu” Kiều Huyền Thạc buông cánh tay Bạch Nhược Hy ra, giọng nói bình thản, lạnh nhạt nói: “Tôi không ghen, nhưng mỗi khi người phụ này khóc sẽ đầy nước mắt nước mũi, tôi sợ sẽ làm bẩn áo sơ mi sang trọng của anh. Hà cớ gì anh phải như vậy” Sắc mặt Kiều Huyền Hạo trở nên tối sầm. Doãn Âm nhìn thấy cảnh này chỉ cảm thấy buồn cười, lạnh lùng hừ một tiếng, nhướng mày nhìn Bạch Nhược Hy chăm chăm, để lộ một nụ cười gian xảo. Kiều Huyền Thạc móc khăn giấy trong túi quần ra đưa cho Bạch Nhược Hy, giọng nói chua xót: “Lau khô đi” Bạch Nhược Hy nhận lấy khăn tay, mặc kệ ánh mắt của người khác, đi về phía dì Thu. Khi đi qua Kiều Ngọc Nhi, Kiều Ngọc Nhi vội giữ Bạch Nhược Hy lại: “Chị đừng qua đó, bà ấy đúng là dì Thu, bị đập vỡ đầu, hoàn toàn biến dạng, không nhìn ra mặt mũi nữa” Nghe thấy sự mô tả khiến người khác hãi hùng như thể, Bạch Nhược Hy lại không nhịn được mà đưa tay che miệng thật chặt, cúi đầu khóc nức nở. Trong những năm tháng cô lớn lên ở nhà họ Kiều, đây là vị trưởng bối duy nhất đối xử tốt với cô, chăm sóc cho cuộc sống của cô một cách cẩn thận, tỉ mỉ, giống như bà nội ruột của cô vậy. Bây giờ bà ấy lại gặp phải kết cục như vậy, tìm cô đau đến nỗi không hít thở nổi, khóc đến nỗi nức nở, khóc đến nỗi hai bả vai run tẩy. Kiều Ngọc Nhi nhíu mày nhìn vẻ đau khổ lúc này của cô, không đành lòng. Khi còn nhỏ, lúc cô ta bắt nạt Bạch Nhược Hy, dì Thu luôn đứng ra bảo vệ Bạch Nhược Hy. Cô ta hiểu rất rõ tình cảm của Bạch Nhược Hy đối với dì Thu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng “Chị đừng khóc nữa, người chết không thể sống lại. Tốt hơn hết là chị nên giữ lại chút sức lực để tìm cho ra hung thủ, báo thù cho dì Thu đi” Kiều Huyền Hạo nhìn Bạch Nhược Hy nức nở, vân không khống chế được mà đi về phía cô. Kiều Ngọc Nhi thấy anh hai nhà mình sắp xông đến, cô ta đột nhiên vươn tay ôm lấy Bạch Nhược Hy, ôm cô thật chặt. Bạch Nhược Hy lập tức chôn vào vai Kiều Ngọc Nhi rồi khóc to lên. Kiều Huyền Hạo dừng chân lại, nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Kiều Ngọc Nhi, chu miệng giằng co với anh ta, đôi mắt kia như đang nói: “Em cũng biết ôm an ủi người ta, anh đừng có xen vào chuyện của người khác” Kiều Huyền Hạo xấu hổ ngẩn người ra, một lát sau thì quay người rời khỏi. Lúc anh ta đi qua người Kiều Huyền Thạc thì dừng chân lại, đứng sóng vai nhưng ngược hướng với anh, giọng điệu ngả ngớn: “Quần áo của Ngọc Nhi cũng đất lắm” Nói xong, anh ta cứ thế chạy thẳng ra khỏi khu vườn hoa phía Nam. Kiều Huyền Thạc bất đắc dĩ mím môi, thở một hơi thật dài, nhìn về phía bóng dáng xinh đẹp đang đau buồn của Bạch Nhược Hy. Anh đứng ở đây cơ mà, nếu muốn tìm một bờ vai để dựa vào khóc, sao cô lại không tìm anh chứ? Chẳng lẽ vai anh không đủ dày rộng thoải mái sao? Kiều Huyền Bân nhìn thêm một lát, dắt tay Doãn Âm: “Đi thôi, chúng ta về nhà” “Được” Doãn Âm lộ ra nụ cười khẽ, khẽ liếc về phía Kiều Nhất Hoắc đang đứng bên cạnh vẫn không nhúc nhích. Kiều Đông Hải tò mò kéo dải ngăn cách ra, đi vào trong. “Này anh, anh đừng vào đây” Cảnh sát nói. Hành động của Kiều Đông Hải thu hút sự chú ý của Kiều Huyền Thạc, anh nhìn cậu ta chằm chằm. Kiều Đông Hải chỉ vào một cục đá ở bên cạnh: “Vị trí của tảng đá này không phải ở đây” Tất cả mọi người lập tức mơ hồ, nhìn cậu ta đầy kinh ngạc. Cục đá đã bị nước mưa rửa trôi, sạch sẽ không dính một hạt bụi, cũng chẳng có ai nghi ngờ cục đá này chính là hung khí. Nhưng Kiều Đông Hải lại chỉ vào cục đã đó, nói cực kỳ tự in: “Đừng nghĩ ngờ tôi, tôi có khả năng nhìn một lần là không quên được. Cục đá này vốn ở chỗ đình hóng gió bên kia, tôi thường xuyên đến đó nghỉ ngơi, nên nhớ rất rõ vị trí của cục đá này. Cục đá này chính là hung khí”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]