*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiều Huyền Thạc đột ngột quay lại.
Trong phút chốc, anh lại nhìn thấy người phụ nữ này.
Bạch Nhược Hy lặng lẽ đứng trước mặt anh, rất nhiều người đi bộ đi qua sau Bạch Nhược Hy nhưng người phụ nữ này là người duy nhất còn lại trong toàn bộ thế giới của anh.
Nơi gặp gỡ ồn ào trở nên yên tĩnh, dường như không có một chút âm thanh nào, trong mênh mông chỉ có một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần này.
Giống như đã một thế kỷ không gặp, sao thời gian trôi qua quá lâu, quá lâu khiến lòng anh trở nên buồn cười.
Đôi mắt trong veo của cô chăm chú nhìn anh.
Nhưng anh không nhìn thấy điểm nào nói lên người phụ nữ này quan tâm đến anh, anh không thể nhìn thấy những gì chị A Lương đang nói với anh, anh không thể cảm nhận được.
Đầu ngón tay mảnh khảnh của anh khẽ run lên, hấp tấp muốn tiến lên ôm lấy cô.
Cho dù trái tim người phụ nữ này có lạnh đi chăng nữa, anh vẫn muốn sưởi ấm cho cô, sưởi ấm lại cho cô từng chút một như trước.
không biết nên nói cái gì, liền chuyển đề tài.
Bạch Nhược Hy giơ chiếc túi nhỏ trong tay lên, “Không, em đã tìm được món quà thích hợp. Chú dì Dõan hôm nay kỷ niệm 30 năm ngày cưới. Em đã chuẩn bị quà cho họ.”
“Ừ.” Kiều Huyền Thạc đáp. Sau đó không gian lại im lặng.
Rõ ràng là anh muốn cùng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-song-tinh-yeu/785930/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.