*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trong biệt thự Nam Uyển. Kiều Huyền Bân tái mặt, nhắm mắt dựa vào giường, còn Doãn Âm ngồi ở mép giường vừa khóc vừa đáng thương giải thích. “Chồng à, em rất yêu anh, yêu con của chúng ta, anh hãy tin ở em, em không lừa dối, không bao giờ làm vậy, nếu đứa trẻ không phải của anh thì có nghĩa là nó không phải của em, có thể DNA nhầm, hoặc có thể Bệnh viện có lỗi, xin đừng tự hành hạ bản thân như thế này, em không muốn mất anh, không muốn gia đình chúng ta phải ly tán.” Hai giọt nước mắt của Kiều Huyền Bân từ từ rơi xuống, khuôn mặt buồn bã của anh là sự thăng trầm của cuộc sống và trầm cảm. “Bạch Nhược Hy luôn gây rắc rối với gia đình Kiều của chúng ta. Biết bao nhiêu thiệt hại cô gây ra cho chị tôi sau khi người phụ nữ đã giết chết từng người một. Bây giờ cô ấy đang làm em đau một lần nữa, làm thế nào anh có thể tin tưởng cô ấy?”
Kiều Huyền Bân đã chọn tin vào điều đó. Anh mở mắt ra nhìn Doãn Âm, cúi người, ôm Doãn Âm vùi đầu vào vai cô. Quá khứ đã qua rồi, anh không còn nghi ngờ chuyện đã xảy ra, không đủ dũng khí để tìm hiểu và đối mặt, anh thích tin hơn, vì anh không thể làm gì nếu không có người phụ nữ này, lừa dối bản thân, hoặc hoang mang cả đời, đây là kết quả mà anh mong muốn. Doãn Âm ôm cổ Kiều Huyền Bân, dựa vào vai anh, nghiến răng nghiến lợi nhìn bức tường trước mặt, ánh mắt sắc bén trở nên hung ác, ánh lên sát ý, hận ý tràn ngập tứ chi. “ Đó là lỗi của Bạch Nhược Hy đã biến mình trở nên như thế này, và mình sẽ không bao giờ bỏ qua chuyện này.” Doãn Âm nghĩ thầm. Bạch Nhược Hy ra khỏi taxi sẽ đến công ty, trên đường đi, Kiều Huyền Hạo gọi điện cho cô, và nói rằng hãy đưa cô đến công ty. Cô yêu cầu Kiều Huyền Hạo chăm sóc anh trai và giải quyết công việc gia đình trước khi bàn chuyện kinh doanh, và sau đó cô cúp máy. Trên đường đi, Kiều Huyền Thạc luôn ở trong tâm trí cô, và tâm trạng của cô bị ảnh hưởng suốt cả ngày. Cô không sợ Doãn Nhụy sẽ mang đến cho mình bao nhiêu rắc rối, và cô sẽ thiết lập bao nhiêu kẻ thù, cô không quan tâm. Nhưng kiếp này, cô sợ nhất là trở thành kẻ thù với Kiều Huyền Thạc. Đã không thể là vợ chồng thì không thể làm bạn, không còn là anh em với nhau nữa thì là người dưng, cô ấy không muốn một ngày nào đó trở thành kẻ thù của nhau. Cô đã có lỗi với người đàn ông này và không muốn làm tổn thương anh ta nữa. Tập đoàn Vĩnh Hằng. Một doanh nghiệp lớn và xuất sắc. Ngay khi Bạch Nhược Hy bước vào sảnh đợi, nhân viên đang đến và nhân viên bảo vệ đã cúi chào một cách kính cẩn. Cô siết chặt tay và mỉm cười lịch sự. Đọc full tại nhé Lúc này, Lam Tuyết từ trong thang máy chạy tới, cô nhìn thấy Bạch Nhược Hy, “Nhược Hy, sáng nay em đi đâu vậy? Nếu không đến công ty thì em phải báo chứ. Cuộc họp đã bắt đầu, chúng ta sẽ đợi em một mình.” Lần này, Bạch Nhược Hy nhớ rằng có một cuộc họp quan trọng, mà vì chuyện của gia đình họ Kiều nên bị trì hoãn. Cô lập tức lấy điện thoại di động ra, mới phát hiện tối hôm qua đã tắt tiếng. “Xin lỗi, tôi đã chuyển sang im lặng, tôi không nghe thấy, tôi đi qua ngay.” “Chờ đã…” Lan Xue nắm lấy cổ tay Bạch Nhược Hy, hơi nhíu mày, do dự một chút, vẻ mặt bình tĩnh. “Có chuyện gì vậy?” Lông mày Bạch Nhược Hy cũng nhăn lại. Lam Tuyết hít sâu một hơi, buông cổ tay Bạch Nhược Hy ra, từ từ bước lên trước, trầm giọng nói: “Nhược Hy, mặc dù em có thể không thích nghe những gì chị nói, nhưng một số nhà tư vấn và quản lý đã phân tích nó. Việc hợp tác kinh doanh của gia đình họ Doãn sẽ mang lại lợi nhuận và vô hại. Đó là một bước tiến lớn đối với chúng tôi. ” ” Chà, em biết. “Bạch Nhược Hy cười khổ và vỗ vai cô,” nhưng em không muốn nói chuyện với người đàn ông đó. Hợp tác, yên tâm đi, Kiều Xuân Hạo, chủ tịch tập đoàn Kiều thị, tìm đến tôi là có ý muốn hợp tác. ” Lam Tuyết đột nhiên cười nói:” Oa, Nhược Hy, em thật hấp dẫn. Chủ tịch của các công ty lớn này là vì em mà tự mình tới đây à? ” Bạch Nhược Hy nắm tay Lam Tuyết bước vào thang máy, đối với cô không phải là kỹ năng, nhưng cô may mắn được sống trong vòng vây của những người cấp cao này, có cơ hội gặp mặt thành quen. Trong thang máy. Lam Tuyết và Bạch Nhược Hy nói chuyện không dứt. Khi đến phòng họp, hai người đều trang nghiêm, tao nhã, lập tức trở thành một vị lãnh đạo nghiêm túc lạnh lùng. Bạch Nhược Hy biết rằng mình có khả năng hạn chế, và cô luôn chú ý lắng nghe trong mọi cuộc họp, mọi quyết định lớn đều được họp bàn và thảo luận, mọi người đưa ra kế hoạch và cô có trách nhiệm ký và thực hiện nó. Không có sự tùy tiện, không quản lý khép kín. Trong hoàn cảnh vừa học vừa làm này, cô đang từng bước trưởng thành, học hỏi được rất nhiều lĩnh vực mà trước đây cô chưa từng tham gia. Công việc sẽ rất mệt mỏi nhưng thời gian viên mãn sẽ trôi qua nhanh chóng, chỉ có ở công ty cô mới dẹp những chuyện phiền phức lên trời. Vào buổi tối, cô mua rau và thịt ở siêu thị theo ý thích và về nhà. Bạch Nhược Hy bước vào thang máy và nhấn tầng mười. Khi thang máy đi hết đường lên, cô lấy điện thoại ra để xem giờ. “Đinh.” Cửa thang máy mở ra, cô ngước mắt lên, ngay lúc đó, cô bị người đứng ở cửa làm cho giật mình. Cô giật mình, trố mắt nhìn nhau, nhưng nhanh chóng phản ứng lại. Một người phụ nữ mặc một chiếc váy trắng, mái tóc đen mảnh buông dài ngang lưng, đeo một chiếc mặt nạ màu trắng, nhất thời, hình ảnh này vào ban đêm thật sự rất đáng sợ. Bạch Nhược Hy nhận ra cô ấy là chị Tĩnh bên cạnh, cô thắc mắc: “Chị Tĩnh, chị muốn ra ngoài sao?” “Ừ.” Trần Tĩnh gật đầu. “Nhưng…” Bạch Nhược Hy nhìn lên nhìn xuống Trần Tĩnh, bước ra khỏi thang máy, khéo léo nói: “Chị đi ra ngoài như thế này sẽ khiến mọi người sợ hãi, không phải vì xấu mà là vì chiếc váy dài trắng của chị hơi giống Sadako trong phim. “Tóc của chị dài hơn cô ấy.” “Sadako là ai?” Chen Jing hỏi. Bạch Nhược Hy ôm trán bất lực và mỉm cười. “Chị còn có quần áo nào khác không?” Trần Tĩnh lắc đầu, hơi thở gấp gáp, trong lòng dao động rất mạnh. Bạch Nhược Hy thấy chị có chút chột dạ, ban đêm còn đeo khẩu trang trắng, không biết là bị bệnh hay là không muốn mọi người nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt và hốc hác của chị. “Nhược Hy, chị muốn cầu xin em một điều.” Trần Tĩnh nói nhỏ. Nhược Hy? Giọng nói nhẹ nhàng mà chưa bao giờ có ai gọi bằng biệt danh trìu mến mang đến cho cô một sự ấm áp không gì sánh được. Trái tim cô tan chảy ngay lập tức, chỉ cần một cách xưng hô nhẹ nhàng cũng khiến cô ảo tưởng được mẹ yêu thương. “Hả? Có chuyện gì vậy?” Trần Tĩnh nuốt nước bọt, lo lắng nói: “Tôi mắc chứng sợ xã giao nghiêm trọng. Tôi sợ ra ngoài, sợ gặp người lạ, lại càng sợ đến những nơi sôi động. Tôi cần mua một số thứ, nhưng tôi không dám đi ra ngoài một mình, cô có thể đi cùng tôi không?” Bạch Nhược Hy nhìn chị đau khổ, chị vẫn còn ám ảnh, và nước da của chị không tốt, nên bị bệnh. “Được rồi, em đi cùng chị, Chờ em cất mấy thứ này ở nhà rồi cùng chị đi mua sắm.” Nhược Hy vui vẻ nói. “Cảm ơn em, Nhược Hy.” Trần Tĩnh tỏ vẻ biết ơn. Bạch Nhược Hy nở nụ cười rạng rỡ từ tận đáy lòng. “Đừng cảm ơn, chúng ta là hàng xóm của nhau thì nên giúp đỡ lẫn nhau.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]