Người đàn ông đưa lên trước mặt một chiếc hộp tinh xảo và chắc chắn. Kiều Huyền Thạc duỗi tay nhận lấy chiếc hộp, mặt không chút biểu cảm, chậm rãi mở hộp ra. Bên trong có một sợi dây chuyền màu đỏ tươi, ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp của anh nhẹ nhàng chạm vào, cảm giác lành lạnh lan tỏa dọc theo đầu ngón tay đến tứ chi, loại cảm giác này rất chân thật, nó lại trở về rồi. Từ bây giờ, anh sẽ không bao giờ đưa sợi dây chuyền này cho bất kỳ ai. Sẽ không bao giờ. Trái tim trao đi giờ đã chết, giờ phút này anh không thể lấy lại được, thứ duy nhất anh có thể lấy lại chính là sợi dây chuyền mà anh đã trao gửi tình yêu đẹp đẽ của mình vào đó. Lúc này, thật nực cười, thật buồn. Anh nhìn sợi dây chuyền rồi từ từ phẩy tay, người đàn ông bên cạnh hiểu ý, lập tức cúi đầu, xoay người rời đi. Cánh cửa đóng lại, đại sảng lại chìm trong bầu không khí u ám hơn. Không khí đông đặc lại, ánh nắng chói chang bên ngoài bị rèm che chắn, sự náo nhiệt hay tức sức sống đã từng thuộc về ngôi nhà này đều đã biến mất. Kiều Huyền Thạc chậm rãi lấy sợi dây chuyền ra, ném chiếc hộp lên ghế sô pha bên cạnh, chậm rãi đeo sợi dây chuyền vào cổ, đặt dưới lớp áo sơ mi trắng, che nó lại, anh cách lớp áo sơ mi mà sờ lên sợi dây chuyền, lồng ngực lạnh như đá quý, lạnh lùng thực chất là thất vọng buồn lòng. Chỉ là một cục đá nhỏ, nhưng lại giống như một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-song-tinh-yeu/785897/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.