Chương trước
Chương sau
Doãn Nhụy sững sờ, đột nhiên
ngẩng đầu nhìn về góc của nơi mái
nhà, một camera giám sát đang
chĩa vào bọn họ.
Dù là anh trai mình, nhưng giờ phút
này cô ta vẫn cảm thấy bất an.
Vội vàng nhìn về phía Doãn Đạo, lập
tức chuyển chủ đề: “Anh, tại sao
Bạch Nhược Hy lại nói muốn lấy
anh?”
Doãn Đạo cau mày nhìn chằm chằm
vào đôi mắt tức giận của Bạch
Nhược Hy, ánh mắt của hai người
trở nên sắc bén, giữa hai người có
một luồng khí cực mạnh bao lấy hai
người.
Doãn Đạo phớt lờ câu hỏi của Doãn
Nhụy, dán chặt mắt nhìn Bạch
Nhược Hy.
Hơi thở của Bạch Nhược Hy mang
theo chút tức giận, cắn răng nói
từng chữ: “Không dám đúng không?
Kiểm tra camera nhà anh, xem có
phải tôi làm hại em gái anh không,
có phải tôi ức hiếp cô ta không,
không phải anh muốn tôi ly hôn với
Huyền Thạc sao? Bây giờ đi kiểm
tra ngay đi, nếu như tôi ức hiếp em
gái anh, tôi lập tức ly hôn với Huyền
Thạc, lấy anh.”
Nhìn thấy Bạch Nhược Hy nói
chuyện nghiêm túc, lòng đầy căm
phẫn như vậy, ngay cả chuyện li hôn
cô cũng có thể đem ra để thê thốt,
anh ta do dự rồi, thậm chí không
dám nghi ngờ lời của cô.
Lấy chuyện này ra uy hiếp bắt anh ta
kiểm tra camera, xem ra cô đã nắm
chắc phần thắng trong tay.
Giờ phút này, Doãn Đạo hoang
mang.
Anh ta cảm thấy bối rối, ngơ ngác
nhìn Bạch Nhược Hy, vô thức mà
hơi nhíu mày.
Bạch Nhược Hy lập tức bước tới,
tức giận hỏi: “Không dám đúng
không?”
“.” Doãn Đạo vẫn không nói lời nào,
chậm rãi nhìn vê phía Doãn Nhụy
đáng thương đang ngôi dưới đất,
em gái của anh ta vẫn là bộ dạng
khóc lóc yếu đuối, khóc như hoa lê
trong mưa.
Ngừng một chút, Doãn Đạo lại nhìn
Bạch Nhược Hy, vừa mới mở miệng
muốn nói.
“Bốp!”
Bạch Nhược Hy giơ tay tát thẳng
vào má của Doãn Đạo, cô đã dùng
hết sức lực của bản thân mình,
thậm chí đánh đến mức tay của cô
cũng đau, người đàn ông bị cô đánh
đến nghiêng đầu, lập tức sững ra.
Doãn Nhụy giật mình không dám
tin, lập tức bụm miệng, sững sờ
thảng thốt.
Đối với Doãn Đạo mà nói, trên thế
gian này không có người phụ nữ
nào dám đánh anh ta, đời này anh
ta lần đầu tiên bị phụ nữ đánh, đó
chính là Bạch Nhược Hy.
Bạch Nhược Hy buột miệng không
chút sợ hãi: “Cái tát này trả lại cho
anh.”
Doãn Đạo dùng đầu lưỡi đẩy trong
khoang miệng nơi má anh ta, lưỡi
khẽ chạm khóe miệng, nhếch mép
cười khẩy, nụ cười này có chút khinh
thường thậm chí là ngạc nhiên.
Anh ta che giấu suy nghĩ trong lòng
bằng một nụ cười mỉa mai, giương
đôi mắt gian tà, chậm rãi nhìn về
phía Bạch Nhược Hy.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt Bạch
Nhược Hy càng lúc càng lạnh nhạt,
càng lúc càng thờ ơ, cô gắn từng
chữ: “Đừng có cảm thấy uất ức, tâm
trạng của anh lúc này cũng giống
như tôi bị đánh khi nấy, nếu như đã
không có cách nào kiểm tra
camera, xem bộ mặt thật của em
gái anh, vậy thì đừng nhe nanh múa
vuốt trước mặt tôi, cảm thấy không
phục thì đánh chết tôi đi, tôi không
phải đối thủ của anh, nhưng tôi biết
anh cũng không phải là đối thủ của
chồng tôi, tôi sợ anh, anh cũng sợ
chồng tôi, không đúng sao?”
Doãn Đạo cúi đầu, cười cay đắng,
chậm rãi đút tay vào túi quần, trâm
mặc không nói gì.
Doãn Nhụy tức giận nói: “Bạch
Nhược Hy, cậu đánh mình thì thôi đi,
không ngờ ngay cả anh mình cậu
cũng…
Cô ta còn chưa nói hết lời, Bạch
Nhược Hy đã trừng mắt nhìn cô ta,
gay gắt nói: “Cô im đi.”
đt „
… Doãn Nhụy giật mình sợ hãi, quả
nhiên im bặt.
Cô ta bị khí chất của Bạch Nhược
Hy làm cho kinh hãi, trong giây lát
không biết phải phản ứng thế nào.
Bạch Nhược Hy không thèm để ý
đến Doãn Nhụy, dẫu sao cô cũng
không bao giờ đấu lại cô nàng thảo
mai mang theo vầng sáng của
Thánh nữ này.
“Đây là lân đầu tiên trong đời, Doãn
Đạo này bị một người phụ nữ đánh,
không ngờ cô lại bạo gan như vậy.’
Doãn Đạo ngước mắt nhìn Bạch
Nhược Hy.
Bạch Nhược Hy cười khẩy, mỉa mai
nói: “Bạch Nhược Hy tôi từng bị rất
nhiều người ức hiếp, cũng từng bị
đàn ông đánh, vì thế đừng cho rằng
anh đánh tôi, tôi liền sợ anh, tính
mạng này của Bạch Nhược Hy,
không quan trọng.’
Nói xong, Bạch Nhược Hy siết chặt
tay, lập tức xoay người rời đi.
Bước xuống bậc thêm, cô đưa tay
lên lau vết máu trên khóe miệng.
Đưa tay sờ lên gò má sưng tấy,
trong lòng cô thâm nguyên rủa
Doãn Đạo, hận không thể mắng tổ
tông mười tám đời nhà anh ta, anh
ta đánh đâu không đánh lại đánh
vào mặt, nếu như để chồng cô nhìn
thấy, thì phải làm sao?
Tâm trạng bực dọc, Bạch Nhược Hy
đi ra khỏi đại viện nhà họ Kiều.
Doãn Đạo nheo đôi mắt sâu mơ
màng, lặng lẽ nhìn bóng lưng của
Bạch Nhược Hy, ánh mắt tối sầm lại,
khóe miệng bất giác hiện lên một
nụ cười nhàn nhạt.
Doãn Nhụy từ từ đứng dậy, phủi
phủi mông: “Anh.”
Doãn Đạo vẫn đang chìm đắm trong
suy nghĩ của mình, ánh mắt nhìn
chằm chằm vào bóng lưng của
Bạch Nhược Hy, hoàn toàn không
phát hiện ra Doãn Nhụy gọi anh ta.
- Anh?” Doãn Nhụy cau mày, gọi to
hơn, nhưng đối phương vẫn không
có phản ứng nào, cô ta tức giận đi
qua, đẩy cánh tay anh ta: “Anh, anh
đang nghĩ gì vậy, Bạch Nhược Hy đã
đi rồi.”
“Hả?” Doãn Đạo sực tỉnh, sâm mặt
nhìn Doãn Nhụy.
“Em hỏi anh đang nhìn gì vậy? Còn
nữa, ban nãy Bạch Nhược Hy nói
muốn lấy anh, rốt cuộc là thế nào?”
Doãn Nhụy tức đến tái mặt, giọng
điệu rất cáu kỉnh.
Thái độ của Doãn Đạo có chút thay
đổi, thêm vài phần lạnh lùng,
nghiêm túc hỏi: “Những gì Bạch
Nhược Hy nói có phải là sự thật
không? Trước mặt anh không cần
diễn.”
“Anh..” Nước mắt của Doãn Nhụy
nói đến là đến, những giọt nước mắt
to như hạt trân châu lăn xuống mặt,
ấm ức nghẹn ngào: “Em thật không
ngờ anh không tin em mà lại tin
Bạch Nhược Hy, anh, hức hức, sao
anh có thể như thế?”
Doãn Nhụy nắm chặt tay và khóc,
nước mắt tuôn rơi như mưa.
Nhìn thấy thế trái tim của Doãn Đạo
đột nhiên mềm nhữn ra, anh ta lập
tức yêu chiều mà ôm lấy Doãn Nhụy
vào lồng ngực, nhẹ giọng thì thâm:
“Em gái đừng khóc, em gái mà anh
yêu thương nhất, sao anh có thể
nghi ngờ lời em nói được cơ chứ?”
“Nhưng thái độ ban nấy của anh…”
“Anh nhất thời hồ đồ, em đừng trách
anh.”
“Anh… Doãn Nhụy khụt khit mũi,
hỏi thẳng thừng: “Những lời ban nãy
của Bạch Nhược Hy là có ý gì?”
Doãn Đạo chậm rãi đẩy vai cô ta ra,
cúi đầu lau nước mắt trên má cô ta,
nhỏ giọng thì thâm: “Anh đưa điều
kiện cho cô ta, bắt cô ta rời xa Kiều
Huyền Thạc.”
Doãn Nhụy lập tức hiểu ý của anh
ta, ngạc nhiên nói: “Anh cưới cô ấy?”
“Ừ” Doãn Đạo đáp một tiếng.
Doãn Nhụy đột nhiên sững sờ, ngây
ngốc nhìn chằm chằm Doãn Đạo
một hồi, mới định thần hỏi lại: “Ngay
cả anh cũng thích cô ta.”
Doãn Đạo trầm mặc một lúc, trước
đây anh ta đã dứt khoát nói như
đinh đóng cột rằng anh không yêu
Bạch Nhược Hy, nhưng lúc này,
ngay cả bản thân anh ta cũng
không biết tại sao mình lại do dự vài
giây mới nói: “Không có, anh không
thích cô ta.”
“Vậy anh là vì em sao?” Ánh mắt
Doãn Nhụy lập tức trở nên xúc
động, nước mắt lăn dài trên gò má.
Doãn Đạo gật đầu cười, lộ ra ý cười.
“Em không muốn anh vì em mà hy
sinh hạnh phúc của mình, anh
không cần phải như thế, Bạch
Nhược Hy cô ta… cô ta không xứng
đáng với anh.”
“Nếu em thật sự nghĩ như vậy thì
thôi quên đi.” Doãn Đạo cố ý xoay
người, chậm rãi nói: “Vậy anh sẽ
không chia tách Bạch Nhược Hy và
Kiều Huyền Thạc nữa, Tiểu Nhụy em
tự nghĩ cách đi.”
Nói xong, anh ta đi về phía phòng
lớn.
Doãn Nhụy ngay lập tức hoảng loạn,
lo lắng nhìn bóng lưng của Doãn
Đạo, mở miệng muốn nói, nhưng lại
không dám nói ra, cô ta cảm thấy
rất hối hận.
Cô ta vội vàng bước theo và rụt rè
nói: “Anh à, thật ra Bạch Nhược Hy
là một người phụ nữ rất tốt, mặc dù
cô ấy hại em, cướp người đàn ông
của em, còn đối xử với em thế này,
nhưng tính cách của cô ấy hòa nhã,
hiên lành ngây thơ, không tranh
giành với đời…
Doãn Đạo nghe những lời em gái
tán dương Bạch Nhược Hy, không
khỏi nở một nụ cười chua chát.
Người phụ nữ đó tốt như vậy sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.